Lọc Truyện

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Nhìn thấy nội chiến của bọn Vương Thành, khỏi phải nói Lâm Diệp có bao nhiêu vui vẻ. Cho rằng Vương Thành vẫn mang dáng vẻ mạnh miệng, nhưng lúc này Lâm Diệp đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi, không muốn tính toán miệng lưỡi với anh.

“Thằng nghèo rách, vậy thì đến lúc đó chúng ta cứ chờ xem, tao sẽ khiến mày nhổ ra tất cả những thứ mày đã nuốt vào, thậm chí còn phải trả lại gấp mười gấp trăm lần.” Lâm Diệp nghiến răng nghiến lợi nói, anh ta mãi mãi không quên được cái ngày ở khách sạn Hảo Vọng Giác đó.

Ở địa bàn của mình bị người khác nhấn trên mặt đất mà đánh, đây là ngày uất ức nhất của anh ta.

“Được, vậy chúng ta hãy chờ xem! Đến lúc đó đừng có để tất cả nhà họ Lâm đều bị liên lụy.” Lần này Vương Thành đã quyết tâm muốn diệt cỏ tận gốc, Lâm Diệp này còn có nhà họ Lâm, anh nhất định phải đánh tới nỗi bọn họ suy sụp mới thôi, nhìn xem sau này tên công tử bột này con lấy cái gì mà khiêu khích anh.

“Haha, muốn khiến nhà họ Lâm chúng tao sụp đổ, kiếp sau mày cũng đừng nghĩ tới!” Lâm Diệp cười lạnh nói.

Chỉ thấy trên sân khấu ở giữa phòng tiếp khách dâng lên một cái sân khấu loại nhỏ, một cô gái trẻ dáng dấp xinh đẹp cầm microphone bước lên sân khấu, đây là con gái thứ ba của thành viên liên minh nhà họ Tô, Tô Thanh Lạc. Cũng coi như là mỹ nữ xinh đẹp trong đám tiểu bối, nhưng mà so với Hà Hiểu Nghiên mà nói vẫn kém sắc hơn chút.

Cô ta là một người dẫn chương trình truyền hình, hơn nữa còn từng chủ trì hai cuộc gặp gỡ trong liên minh thương nghiệp, cho nên vẫn rất có kinh nghiệm, mọi người đều tín phục.

Sau khi thăm hỏi qua loa với mọi người một phen, Tô Thanh Lạc chính thức đi vào chủ đề chính.

“Cuộc gặp gỡ liên minh thương nghiệp lần này, xuất hiện hai đề xuất, theo thứ tự là Mã Hạo muốn khai trừ nhà họ Lâm, còn có nhà họ Lâm muốn khai trừ tư cách bốn thành viên Mã Hạo, Hà Dương, Lâm Phú và Liễu Quốc Chấn.

Sau khi Tô Thanh Lạc dừng lại một chút, lại tiếp tục nói.

“Hai cái đề xuất rất giống nhau, cho nên trải qua thảo luận của năm người dẫn đầu, vì để tiết kiệm thời gian, cuộc bỏ phiếu của hai đề xuất sẽ cùng tiến hành.”

“Kế tiếp sẽ phát thăm bỏ phiếu, đại biểu A là nhà họ Lâm, đại biểu B là bốn người Mã Hạo, Hà Dương, Lâm Phú và Liễu Quốc Chấn. Muốn khai trừ ai thì viết chữ cái đại biểu lên trên lá thăm.”

Vì để cho mọi người nghe rõ ràng hơn, Tô Thanh Lạc hắng giọng nói lại một lần nữa.

“Mọi người nhất định phải nhớ kỹ, muốn khai trừ người nào thì viết chữ cái đại biểu lên trên giấy. Sau khi viết xong thì bỏ vào trong hòm bên cạnh tôi, đến lúc đó chúng tôi sẽ mở hòm kiểm tra phiếu trực tiếp, cho nên tuyệt đối sẽ không có tồn tại thao tác ngầm.”

“Mọi người đã nghe rõ chưa?” Tô Thanh Lạc lại hỏi một lần nữa.

“Đã nghe rõ rồi.” Trong phòng tiếp khách vang lên một trận tiếng trả lời vang dội.

“Nếu đều nghe rõ quy tắc rồi, vậy thì mời mỗi thành viên của liên minh thương nghiệp bắt đầu lấy thăm bỏ phiếu, nhận xong nhất định phải điền tại chỗ, sau đó bỏ vào bên trong hôm gỗ bên cạnh tôi.” Tô Thanh Lạc lại nói chi tiết quy tắc bỏ phiếu một phen, tất cả mọi người nghe rất rõ cũng rất hiểu.

Sau đó chính là từng thành viên của 128 người trong liên minh thương nghiệp xếp hàng đi lên bỏ phiếu.

“Xong rồi xong rồi, lần này bị Vương Thành cậu hại thảm rồi.” Lâm Phú nghe đến thực sự sắp bỏ phiếu rồi, trong lòng hoảng sợ vô cùng, từng trận hối hận xông lên đầu.

“Cha vợ, đừng bi quan như thế, lỡ đâu tất cả lựa chọn đều ủng hộ chúng ta mà khai trừ nhà họ Lâm thì sao?” Hà Dương đi qua chỗ Lâm Phú mà vỗ lên bả vai của người cha vợ này, an ủi.

“Anh cũng thật là bình tĩnh, anh cũng chỉ có hai khách sạn ở phía Nam thành phố, rút ra khỏi liên minh thương nghiệp cũng không có tổn thất gì, thế nhưngsự nghiệp cả đời của tôi đều đang ở phía Nam thành phố này, một khi bị đá khỏi liên minh thương nghiệp, chỉ sợ việc buôn bán của tôi sẽ xuống dốc không phanh!” Lâm Phú tức giận nói.

Dì lớn và dì nhỏ của Hà Hiểu Nghiên lúc này cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu luân phiên trách mắng Vương Thành.

“Vừa nhìn đã biết thằng nhóc nông thôn nghèo này không đáng tin, bây giờ chúng ta đều bị hại thảm rồi.”

“Hiểu Nghiên cũng thật là, tìm người nào không tìm, nhất thiết phải yêu cái người ngu ngốc gây tai họa này, bây giờ thì hay rồi, đắc tội nhà họ Lâm, tôi thấy nhà các người đóng cửa sập tiệm cũng không còn xa đâu.”

“Thực sự là một cục cứt chuột phá hỏng cả nồi nước, tất cả mọi người đều chờ chết đi.”

...

Lâm Nghệ Phân nghe thấy thì khó chịu, lại tức giận lại muốn nổi cáu, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa sau khi bỏ phiếu kết thúc, nhất định phải khiến con gái của mình chia tay Vương Thành, bằng không cứ tiếp tục như vậy, nhà bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị thằng nghèo Vương Thành này làm liên lụy xui xẻo.

Hà Hiểu Nghiên nghe thấy rất tức tối, nhưng lại có trưởng bối bọn họ ở đây nên không tiện tức giận, chỉ có thể yên lặng đi tới bên cạnh với Vương Thành, vẻ mặt lo lắng.

“Không sao, còn có anh đây.” Vương Thành đột nhiên yêu thương nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Hà Hiểu Nghiên, nhỏ giọng an ủi cô một phen.

Hà Hiểu Nghiên gật đầu một cái, nhưng vẫn không che giấu được sự lo lắng trong đôi mắt.

Rất nhanh tất cả mọi người đã đi lên bỏ phiếu, bao gồm cả bốn người Mã Hạo, Lâm Phú, Hà Dương và Liễu Quốc Chấn cũng đi bỏ phiếu.

Mấy người Vương Thành chỉ có thể đứng phía dưới chờ bọn họ.

Trong lúc nhất thời, trên sân khấu chính giữa phòng khách kín hết cả người, cũng may tất cả mọi người đều xếp hàng rất có tố chất, hiện ra rất gọn gàng ngăn nắp.

Trong liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố có tổng cộng 128 người, chỉ riêng xếp hàng bỏ phiếu thì ít nhất cũng tốn hết một tiếng đồng hồ.

Vương Thành nhàm chán bèn dẫn Hà Hiểu Nghiên đi ăn cái gì đó.

“Hiểu Nghiên, anh dẫn em đi ăn một ít rồi trở lại.”

Mà bọn người Lâm Nghệ Phân nhìn thấy, không nhịn được lại xem thường và ghét bỏ một trận.

“Đến lúc này rồi, còn có tâm tư ăn uống, đây là mạng của người nghèo cả đời.”

Đặc biệt là mẹ của cô đã từng nói, lỡ như cha và ông ngoại đều bị khai trừ ra khỏi liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố, như vậy sẽ khiến cô và Vương Thành chia tay, đây mới là điều mà cô lo lắng nhất.

“Nên ăn thì vẫn phải ăn.” Vương Thành cười nói, đồng thời cầm lấy một chiếc bánh quy đặt vào trong miệng bắt đầu nhai, dáng vẻ rất là bình tĩnh.

Sau hơn một giờ, cuộc bỏ phiếu của thành viên liên minh thương nghiệp cũng đã sắp sửa kết thúc, bốn người Mã Hạo, Hà Dương, Lâm Phú và Liễu Quốc Chấn cũng lần lượt trở về bên cạnh Vương Thành.

“Đều bỏ phiếu xong hết rồi à?” Vương Thành lại cầm lấy một miếng bánh ngọt bắt đầu ăn, dường như không lo lắng một chút nào cả.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận