Lọc Truyện

Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Quốc gia chính vụ, há có thể để nữ nhân nhúng tay, nhất là người như Thái hậu, mày Tiêu Kỳ càng nhíu chặt lại. Loại trừ Phi Long Vệ, khống chế quân quyền, còn có bao nhiêu việc bên Thiên Đinh Tư cần phải đưa ra kết quả. Bây giờ còn coi như bình tĩnh, nhưng chờ đến khi lương thực thu về, đến lúc đó thu nhập từ lương thực tăng lên, hiệu quả kinh tế rõ rệt, chắc chắn Hộ bộ đáng chết kia sẽ muốn nhúng tay vào. Nếu để đến lúc đó mới ngăn chặn thì không kịp, phải chuẩn bị sớm từ bây giờ, để Tô Hưng Vũ lên kế sách mới tốt…

Mỗi việc, mỗi chuyện, … tấu chương trên bàn ngày càng nhiều, Tiêu Kỳ nhíu chặt mày. Quản Trường An nhón chân vào, trong lòng ôm thêm một chồng tấu chương cao ngất, mới vừa đặt lên bàn, liền nghe Hoàng thượng nói: “Đưa mấy tấu chương này về nội các, kêu bọn họ tra duyệt trước một lần nữa rồi mới đưa tới đây.”

“Dạ.” Quản Trường An rắm cũng không dám phóng, vội vàng ôm chồng tấu chương trên bàn, lập tức xoay người lại đi sang nội các.

Ngụy các lão, Tạ các lão, Lý các lão đều còn chưa về, ba người ngồi trong phòng nhìn nhau chẳng nói gì. Quốc khố cạn kiệt, các địa phương lại xin khất nợ thuế nông. Vốn năm trước tiền thu đã phải nhập quốc khố mà đến nay không có tin tức. Hộ bộ trên dưới đều lo bạc cả đầu, nhưng đến giờ cũng không dám lừa gạt nữa. Nếu tiếp tục thì thế nào cũng bị lật tẩy.

Đúng vào lúc này, Quản Trường An ôm tấu chương đến, “Chào ba vị đại nhân, Hoàng thượng sai nô tài mang mấy tấu chương này tới, mong các vị đại nhân thẩm tra một lần nữa rồi giao trở về cho Hoàng thượng.”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm xấu. Lúc ấy Ngụy các lão bước lên một bước, nhìn Quản Trường An cười cười, “Quản công công, cái này… Hoàng thượng có ý gì vậy?”

Quản Trường An cười nhu hòa, “Ngụy đại nhân, tôi chẳng qua chỉ là một nô tài hầu hạ bên Hoàng thượng, nào dám hỏi đến những chuyện này. Tôi chỉ phụng mệnh làm việc, các vị đại nhân hãy nhận lấy đi.”

Tạ các lão tự mình nhận lấy chồng tấu chương trong tay Quản Trường An, quan sát hắn ta một cái, lần này hạ giọng nói: “Quản công công, giờ chúng ta cũng không có biện pháp, Hộ bộ bên kia đang vội vã đến độ hận không thể thắt cổ, chúng ta biết được tin tức thì trong lòng cũng có thể cân nhắc một hai phải không?”

Quản Trường An trong lòng cười “Ha ha”, ngoài miệng lại nói: “Tạ các lão, ngài làm thế này không phải làm khó nô tài sao, thật sự tôi không biết gì hết.” Nói đến đây dừng một chút, hạ giọng cực nhỏ giải thích: “Nô tài chỉ biết là tâm trạng Hoàng thượng thật không tốt.”

Quản Trường An nói xong câu này liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại mấy lão già ba mặt nhìn nhau.

“Tôi đã nói chuyện này không được đâu, các ông lại cứ muốn che giấu thay cho Hộ bộ. Giờ phải làm sao đây? Hoàng thượng xử lý hộ bộ trước, rồi sẽ tính tới chúng ta, chuyện này chắc chắn không thể nhẹ nhàng mà giải quyết được.” Lý các lão tức tối vỗ bàn.

“Lý đại nhân, đúng là chuyện này không thỏa đáng, nhưng hàng năm đều có nơi khất nợ thuế nông. Mấy năm nay liên tục thiên tai, lại có đạo phỉ làm loạn, dân chúng lưu lạc, thêm Thiên Đinh Tư cướp người. Dựa theo quy củ thu thuế nông trước đây, địa phương có lòng lại không có lực để làm. Năm xưa còn có thể lấy tiền chống đỡ, giờ quốc khố cạn kiệt cũng không cách nào làm được. Một câu thôi, cần lương không có, muốn tiền cũng không có, chỉ có một mạng, ông xem chuyện đã như vậy thì phải làm sao bây giờ?” Ngụy các lão mặt đen như đáy nồi, gặp phải chuyện này ông ta cũng lo muốn chết, biết tính sao chứ?

“Năm xưa không có lương thực thì lấy bạc, không có bạc lấy vải. Giờ đang không có bạc, khu vực phía nam vải vóc rất nhiều, có thể gom lại đem đi nơi khác bán, cũng có thể kiếm được ít tiền. Vì sao lần này lại không nhắc tới chuyện lấy vải đổi bạc chứ? Không có lương thực triều đình cũng lý giải được, không có bạc cũng giơ cao đánh khẽ, giờ ngay cả vải vóc cũng không thể lấy được, mà sao gã Hộ bộ thượng thư Vương Tân Duệ còn dám huênh hoang, mặt mũi để vào đâu chứ?” Tạ Hoàn tức giận, lời nói cũng nặng nề, người phía dưới tính làm qua loa qua mặt bọn họ, bọn họ liền bị phía trên làm mất mặt.“Phủ khố các nơi đều có thói quen báo cáo láo, che đậy những lỗi lầm của mình, dần dần thành thói quen khó sửa, cả gan làm loạn. Năm xưa đã từng tra xét mấy lần nhưng địa phương giấu giếm, ba phen bốn bận cũng không tra được kết quả gì. Đến kỳ hạn báo cáo mà vẫn dám lần lữa kéo dài, trừ phi Hoàng thượng quyết định chỉnh đốn triệt để, nếu không chuyện này chỉ sợ cũng không giải quyết được gì.” Tệ nạn triều chính kéo dài lâu ngày rất khó diệt trừ, quan viên phía dưới ai nấy đều to gan làm bậy, cứ lấy danh tiếng thế gia làm không biết bao nhiêu chuyện xằng bậy. Chính bọn họ cũng biết nhưng lại không dư sức quản lý một đám đông như thế.

Giờ Hoàng thượng nổi giận, bọn họ bị khiển trách nặng nề mà bọn người phía dưới còn muốn kéo bọn họ theo, bắt vẽ đường cho hươu chạy. Không phải là bọn họ mặc kệ, có một số việc đến tình huống nhất định thì muốn quản cũng không quản được nữa.

Ba người đương nhiên biết rõ điểm này, cùng liếc mắt nhìn nhau thở dài. Ngụy các lão im lặng một hồi rồi mới nói: “Tôi cảm thấy tân khoa trạng nguyên không tệ, là người hiểu biết tình lý.”

Ánh mắt Lý các lão và Tạ các lão đồng thời ánh cùng sáng lên. Đúng rồi, đó là người phù hợp. Còn trẻ tuổi khí thịnh, lại là tân khoa trạng nguyên, không phải là người thích hợp để vung đao xung phong sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận