Lọc Truyện

Kết Hôn Anh Có Dám Không?

Ân Thiên Thiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì chiếc khăn tắm đã trùm lên cái đầu nhỏ của cô rồi. Bóng tối bao trùm khiến cô chết lặng, hồi lâu vẫn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cứ vậy giữ nguyên tư thế quái dị ngã nhào xuống đất, trước mặt là đôi chân thon dài thẳng tắp của đàn ông.

Một lúc lâu sau, đôi chân kia vẫn không hề nhúc nhích, Ân Thiên Thiên có chút lo lắng và lúng túng nhưng không thể đứng lên. Cuối cùng người đàn ông kia cũng cất bước, theo sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt.

Mãi đến khi chiếc khăn tắm phủ lên đầu cô bị người đàn ông kia nhấc lên, Ân Thiên Thiên vẫn còn hơi ngượng ngùng cúi đầu.

Đối phương rũ mắt nhìn cô, hiển nhiên có chút mất hứng, anh ta còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi của Ân Thiên Thiên đổ chuông. Tiếng chuông vui vẻ êm ái vang lên, nhưng vào hoàn cảnh này nó lại mang đến sự khó chịu vô cùng.

Ân Thiên Thiên lập tức bắt máy, bởi vì vừa khóc cho nên giọng cô còn hơi khàn khàn: “Alo? Mẹ à, có chuyện gì không? Con hơi khó chịu nên muốn về trường học trước.”

Vì không muốn nói nhiều với Lý Mẫn nên Ân Thiên Thiên thẳng thắn ngắt lời bà ta, nhưng trước giờ Lý Mẫn không phải loại người biết nhìn tâm trạng người khác nên hét to vào điện thoại: “Cô lập tức về đây cho tôi, đến chỗ chú Trương ăn nói cho rõ ràng! Nếu phá hỏng sự nghiệp nhà chúng ta, cho dù là anh cô cũng không dám đảm bảo cho cô đâu!”

Ân Thiên Thiên sa sầm mặt, bàn tay cầm khăn tắm vô thức siết chặt. Cô không phải loại ngu, ý định của Lý Mẫn rõ rành rành như ban ngày, nếu cô nghe lời bà ta thật thì đúng là ngu hết thuốc chữa!

Cô phản pháo không chút khách sáo: “Mẹ, đấy là vấn đề sự nghiệp của gia đình, không phải chuyện mà con nên quan tâm. Bố con và anh sẽ xử lý tốt. Bây giờ con không thoải mái lắm, về trường trước đây.”

Dứt lời, Ân Thiên Thiên không chờ Lý Mẫn nói thêm gì nữa, cứ thế cúp máy, sau đó nhanh chóng tắt nguồn điện thoại. Nãy giờ, Ân Thiên Thiên hoàn toàn không hề phát hiện, cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ mình đều bị người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt nghe thấy hết.

Cô bò dậy khỏi mặt đất, cố nén sự khó chịu, rũ mắt không dám nhìn đối phương, chỉ khe khẽ xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi không biết trong phòng đang có người ở, tôi không cố ý…”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận