Lọc Truyện

Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Diệp Tâm Ngữ

Diệp Hoài An cảm thấy khó thở vỏ cùng, lúc này Bạch Sinh Liên đi vào, bà ta đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn ông.
“Hối hận rồi sao? Bà ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu, giờ thì đi tìm bà ta mà xin lỗi đi, còn con gái của ông và gia sản cứ để tôi lo.”
Bạch Sinh Liên đưa tay ngắt ổng trợ thở của ông, ông chỉ biết nhìn bà ta bằng ánh mắt căm hận và trút hơi thở cuối cùng.
“Mày… sẽ… không có… kết cục… t..ốt..”
Tiếng bip bip của máy đo tim vang lên, tim đã ngừng đập, đôi mắt ông ta trợn tròn đôi mắt câm hận nhìn bà ta, Bạch Sinh Liên nhếch môi cười nham hiếm vì tiền tài bà ta sẵn sàng ra tay với bất cứ ai chỉ cần làm cản đường bà ta sẽ xử lý kể cả con gái của mình, Bạch Sinh Liên nhẹ đưa tay vuốt mặt của ông.
“Nhắm mắt đi, tôi sẽ thay ông xử lý tất cả.”
Lục Dạ Hàn giam lõng mình trong phòng cũng đã được nữa ngày rồi, do uống nhiều rượu nên lúc này anh cảm thấy mệt mỏi và ngủ một giấc, Lục phu nhân đã cho người đi tìm cỏ khắp nơi nhưng không có tung tích gì.
Diệp Tâm Ngữ vẫn luôn theo dõi mọi tình hình phía Lục gia, sau khi biết tin Lục phu nhân đi tìm mình còn Lục Dạ Hàn thì giam mình trong phòng đế yên tĩnh nghỉ ngơi, cô cảm thấy đau lòng cô muốn quay về đế chăm sóc anh nhưng cô lại sợ anh sẽ tiếp tục đuổi đánh cô, cớ gì cô phải quan tâm đến anh trong khi anh nghi ngờ không tin tưởng mình chứ?
“Dạ Hàn..”
Nhìn anh qua camera quan sát mà tim cô như bị bóp chặt lại, đúng vậy cô đã yêu anh, cỏ thật ngốc vì đã đảm đầu vào cái quan hệ không rõ như vậy, người người bảo cô ngốc. Phải rồi, đây mới là tính cách thật của cỏ, trái tim cồ đã biết yêu nhưng yêu một kẻ vô tâm.
“Giúp tôi duyệt mấy cái này đi, tôi sẽ vắng mặt vài hôm.”
Diệp Tâm Ngữ đứng dậy bảo quản lý Nhã, anh gật gù đồng ý, cô nhanh chóng lái xe quay về Lục gia với thản phận là Diệp Tâm Ngữ, căn nhà dường như trở thành một đổng đổ nát có lẽ do Lục Dạ Hàn gây ra, cô giúp anh dọn dẹp lại nhà cửa phòng
ốc.
Lục Dạ Hàn đang ngủ say thì nghe có tiếng động anh liền bật ngồi dậy, anh mở mắt ra thì nhìn thấy một con dao sáng chói xuất hiện định đâm vào ngực anh thì anh nhanh chóng né tránh, lại là một kẻ mặc đồ đen nhưng lần này chỉ có một
người mà thôi, hắn nhanh nhẹn luồng lách tấn công Lục Dạ Hàn.
“Là ai? Dám đột nhập vào đây?”
“Diệp Tâm Ngữ đâu? Tao đến lấy mạng nó.”
“Đừng có mơ.”
Lục Dạ Hàn ngồi bặt dậy, do men rượu vẫn còn trong người nên anh hơi đuối sức, anh chỉ có thế né tránh hân, lúc này hân thổi một thứ thuốc gì đó bay khẳp cả phòng, Lục Dạ Hàn như bị trúng thuốc này.
“Thuốc… mê?”
Lục Dạ Hàn chẳng may hít phải, thuốc nhanh chóng có tác dụng Lục Dạ Hàn thấy trước mắt nhưtõi dần lại, lúc này một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc xuất hiện đã kịp thời ra tay cứu anh, Lục Dạ Hàn trong lúc mơ màng đã nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ đã đánh nhau với tên áo đen đó, nhưng rồi anh cũng chìm vào bóng tối không biết gì nữa.
Diệp Tâm Ngữ trong lúc dọn dẹp ở dưới nhà đã nghe tiếng quát của Lục Dạ Hàn kèm theo tiếng va chạm của đồ vật ở trên phòng, cô lo lắng chạy lên xem thử thì thấy anh đang bị một tên áo đen tấn công, cô nhanh chân chạy vào xử lý hắn, tên này có tài nghệ khá cao nhưng hắn vẫn không thế đấu lại cô.
“Diệp Tâm Ngữ tao phải lấy mạng mày/
Hắn xông lên dùng dao định đâm cô thì cô nhanh chóng né tránh bẻ ngược tay của hẳn lại đạp mạnh vào người hẳn làm hắn ngã từ tầng 2 xuổng, cô nhìn qua cửa số thấy hắn đã bám vào một cái cây rồi chạy đi mất, cô nhanh chóng đi tới đỡ Lục Dạ Hàn lẽn giường.
“Dạ Hàn.”
Lục phu nhân ờ dưới nhà gọi lớn, lúc này Diệp Tâm Ngữ định trốn tránh nhưng cỏ gì phải trốn chứ, cỏ suy nghĩ một lát rồi cũng quyết định ở lại đây để chăm sóc cho Lục Dạ Hàn.
“Tâm Ngữ… là con thật sao?”
Lục phu nhân không tin vào mắt mình, cuối cùng cô cũng quay về rồi, Lục phu nhân đi tới ỏm lấy cô, cứ nghĩ là cô sẽ đi luôn mãi mãi không bao giờ quay về nữa, Diệp Tâm Ngữ liền buông bà ra sau đó chỉ Lục Dạ Hàn đang nằm trên giường.
“Dạ Hàn con sao vậy? Tâm Ngữ thằng bé sao ra nông nối này?”
Lục phu nhân nhìn thấy con trai mình hôn mê trên giường liền lo lắng, cô liền vỗ vai của bà đế trấn an.
“Anh ấy ngủ một giấc thôi, không sao đâu mẹ.”
Lục phu nhân thở phào một hơi, cả hai cùng dọn dẹp lại bãi chiến trường mà Lục Dạ Hàn gây ra rồi cùng đi xuống bếp nấu một vài món ngon cho Lục Dạ Hàn ăn tẩm bổ sau mấy ngày hôm nay, hai mẹ con gặp nhau liền nói chuyện trên trời trên mây, bà không muốn cho cô làm việc bảo cô ngồi nghỉ ngơi vì lo cho cái thai bên trong bụng của cô.
“ở đây chí có mẹ và con, con nói đi cái thai này thật sự là của con với Dạ Hàn?”
Diệp Tâm Ngữ gật đầu xác minh với bà, cô nhìn thẳng vào mắt bà nói vì đảy là sự thật nên không có gì phải né tránh cả, Lục phu nhân cũng gật gù tin tưởng cô sau đó mang một bát canh đế tấm bố cho cô.
“Con ăn đi khi nào Dạ Hàn tỉnh hãy cho nó ăn sau.”
Diệp Tâm Ngữ nhận lấy bát canh của bà, phải nói mùi vị rất ngon Lục phu nhân biết cô ốm nghén nên đã nấu món trị ốm nghén rất hiệu quả, lúc bà bị ổm nghén hay ăn thấy tốt.
“Con cám ơn mẹ.”

Nhấn Mở Bình Luận