Lọc Truyện

Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Diệp Tâm Ngữ

Diệp Tâm Ngữ tung hình ảnh bà ta và tên đó gặp nhau ở tại Diệp gia khoảng thời gian trên đồng hồ rất trùng khớp với khoảng thời gian mà chuấn bị ra tay và hình ảnh chụp lại của hắn lúc lẻn vào trong bệnh viện và lúc người loa công nhìn thấy tất cả đều đã chứng mình và cáo buộc tội lỗi của bà ta, thứ mà khiến Trương Diệu Ái và Diệp Hoài An ngấm bệnh nặng chính là một loại trầm hương cực độc.
Bên ngoài thì nhìn thấy nó chỉ là một loại trầm hương dùng để đuổi muỗi và có mùi hương thơm nhẹ giúp con người ngủ ngon hơn nhưng thực chất càng ngửi nhiều lâu ngày sẽ sinh ra một loại độc cực mạnh có thể làm chết các tế bào trong cơ thế dẫn đến căn bệnh ung thư.
“Trầm hương đó đẫ được kiếm tra rồi, nó chính là nhân chứng tố cáo bà.”
Bạch Sinh Liên quay sang cầu cứu Bạch Nhân, nhưng ông ta không thế cứu vãn được gì nữa rồi, vì chứng cứ mọi thứ đều đã có, ông ta còn phải biết nói gì thêm nữa đảy, Diệp Tâm Ngữ nhếch môi đắc lợi chờ tòa tuyên án kết luận lại, Bạch Sinh Liên lúc này cuốn cuồng lên nắm vạt áo của Bạch Nhân.
“Anh hai cứu em, hãy cứu em!”
Bạch Nhân khẽ lâc đầu bây giờ chỉ có thế chờ tòa tuyên án mà thôi.
“Bạch Sinh Liên bà xứng đáng có được kết cuộc ngày hỏm nay, cả con gái bà cũng không thương tiếc còn tống nó vào trại cai nghiện, nó cũng thật vô phước vì có một người mẹ như
bà.”
Diệp Tâm Ngữ nghĩ lại những chuyện mà Diệp Thiến Thiến gây ra đều do Bạch Sinh Liên khiến cô trở thành một kẻ ác độc giống bà ta, nếu được nuôi dạy cấn thận thì đã không sinh nông nối.
“Nó không đáng là con tao, con tao đã bị bọn Diệp gia các người hại chết lâu rồi, nó chỉ là vật đế tao trả thù Diệp gia thôi.”
Bạch Sinh Liên phá lèn mà cười, bà ta điên loạn thật rồi, năm đó bà ta gả vào Diệp gia bị hành hạ vô cùng dã man, đến nối đứa con trong bụng của bà ta cũng không qua khỏi mà chết yếu, đứa con đó là con của bà ta và một kẻ làm thuê cho Diệp thị, họ yêu nhau trước khi vào Diệp thị làm việc sau đó bị cậu út cũng chính là chồng của bà ta Diệp Hoài Phong đế mắt đến và cưới làm vợ, bà ta một mực không muốn nhưng ông ta đã lấy cái chết của người bạn đời của bà ép buộc bà phải đồng ý và gả vào Diệp gia.
Trải qua bao nhiêu chuyện bà ta đã bị phát hiện mang thai con của người đó nên đã bị đánh đập tàn nhẫn dẫn đến sinh ra đứa trẻ ốm yếu và bị chết yểu, Bạch Sinh Liên bẳt đầu từ ngày hôm đó nhất quyết phải diệt Diệp gia đế tế linh hồn đứa con đã mất của mình cùng người chồng quá cố của bà ta.
“Tao không muốn Diệp gia chúng mày một ngày yên ốn, tao phải phá như vậy mới có được ngày hôm nay chứ? Phải không?”
Bạch Sinh Liên đứng dậy bật CƯỜI lớn, cuối cùng thì Diệp gia cũng hoàn toàn bị diệt sạch chỉ tiếc là còn Diệp Tảm Ngữ còn sống mà thôi, bà ta vần chưa thế hoàn thành kế hoạch của mình,_______________
‘Tòa tuyên án, Bạch Sinh Liên mưu hại vợ chồng Diệp thị chiếm đoạt tài sản, khiến nhà tan của nát mất lòng người trong gia đình, tòa tuyên án Bạch Sinh Liên kết án chung thân! Bồi thường cho cô Diệp Tâm Ngữ”
Bạch Sinh Liên đứng dậy cười như điên điên dại dại, sau đó miệng của bà ta chảy ra một ngụm máu, không lẽ bà ta muốn kết liễu mình sao? Không thế đế bà ta chết dễ dàng như vậy được, bà ta phải sống để chịu sự trừng phạt thích đáng mới phải, Bạch Sinh Liền ngã xuống sàn đất, Bạch Nhân liền chạy đến đỡ bà ta, bà ta chỉ mỉm cười một cái rồi buông lõng đôi tay.
Bạch Nhản ôm Bạch Sinh Liên trong lòng gào khóc thảm thiết, lúc này Dệp Tâm Ngữ xông lên.
“Bà phải sống đế trả giá cho hành động của mình, bà không được chết.”
Diệp Tâm Ngữ định xông vô kéo bà ta đứng dậy nhưng cảnh sát che lại và đứa bà ta đến bệnh viện, Diệp Tâm Ngữ dốc hết sức đến ngày hỏm nay để bà ta bị chịu sự chừng phạt nhưng đế rồi bà ta tự cắn lưỡi rồi chết dề như vậy cô thật sự không cam tâm.
“Tâm Ngữ, cũng đã không thế cứu vãn được rồi.”
Bác Dương giữ cồ lại tránh bị kích động mà làm loạn, bác cũng hiểu cảm giác của cô nhưng mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi có quậy cũng không thế làm được gì.
“Bà ta… chết rồi!”
Lúc này tòa đành phải ngừng buổi kết án, nhưng tạm thời tài sản của Diệp thị đều phải thuộc về Diệp Tâm Ngữ đó là điều hiển nhiên, nhưng cô không cần những thứ đó cái cô muốn là Bạch Sinh Liên phải chịu trả giá cho những gì bà ta gây ra.
Quay về phía Lục gia, sau khi Diệp Tâm Ngữ rời đi thì Lục Dạ Hàn liền trở thành kẻ mất hồn, anh lại một lần nữa giam mình trong phòng đế ăn năn hối hận vì những gì đã làm, anh gục đầu khóc lớn, chưa bao giờ cảm giác mình tệ hại đến như vậy.
“Dạ Hàn, mở cửa cho mẹ đi!”
Lục phu nhân ở bẽn ngoài nghe được tiếng khóc của anh, bà không khỏi đau lòng, nhìn con trai của mình và con dâu cả hai bất hòa mỗi người một nơi, thấy cũng tội cho anh nhưng những chuyện anh chịu bây giờ đều xứng đáng cả thôi, nhưng với tư cách là một người mẹ thì bà xót ruột xót gan khi thấy con mình ra nông nổi như vậy.
“Dạ Hàn, con làm như vậy thì Tâm Ngữ cũng có quay về hay không? sao phải hành hạ mình như vậy mà không chịu đi tìm cách làm lành với con bé đi chứ.”
Lục Dạ Hàn vần nhất quyết không ra ngoài, Lục phu nhản hết cách với anh, bà đi xuổng bếp làm vài món ngon rồi đế trước cửa đế khi anh đỏi ra lấy ăn, Lục lão gia lúc này mới hay tin nên ông vừa giận vừa tội, cũng không ngờ Lục Dạ Hàn và Diệp Tảm Ngữ lại ly hôn với nhau, hôm đó còn thân mật ngọt ngào như vậy biết trước ỏng đã không đế cả hai ở riêng như vậy không thế kiếm soát được.
“Rồi bây giờ bà định như thế nào?”
“Tội hai đứa nhưng tội nhất là Tâm Ngữ, con bé đang mang thai mà không có ai chăm sóc.”
Lục phu nhân lấy khăn chấm nước mắt bà đúng là người mẹ hết lòng vì con ruột lẩn con dâu, bà đã quá hao tâm tốn sức quá rồi, Lục phu nhân vẫn như thường lệ bà đến chùa đế cầu phước.
“Xin phật tố phù hộ cho con trai và con dâu của con mau chóng làm lành, con nguyện ở lại đây đế lau chùi tấm rửa cho người thường xuyên.”
Việc của Lục phu nhân thật khiến cho trời phật chứng giám, một người suốt đời tín ngưỡng phật giáo lại còn hiền hậu sống vì chồng vì con thật đáng ngưỡng mộ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cái thai trong bụng của Diệp Tâm Ngữ ngày càng lớn, đi lại cũng khó khăn hơn, cô tạm dừng lại cỏng việc ở công ty giao cho nhân viên giải quyết, cô bây giờ chỉ việc ờ nhà nghỉ ngơi, lâu lâu chán nản thì đi mua sắm đồ cho cục cung bé bỏng trong bụng của mình.
Cô quả là một người phụ nữ mạnh mẽ, một thân một mình làm tất cả mọi chuyên, tất cả những thứ cần dùng cho đứa bé cô đã sắm sửa toàn bộ hết, làm mẹ đơn thân thật sự không dễ dàng, tuy mới mang thai thôi đã nhiều chuyện cực nhọc rất cần có bàn tay của đàn ông nhưng cô tự mình vượt qua, Lục phu nhản nhiều lần đến thăm cô còn mua quần áo và những vật dụng cho đứa bé.
Lục Dạ Hàn đã nhiều lần muốn gặp cô nhưng không được, anh xuất hiện là cô sẽ không mở cửa dù cho có đi cùng Lục phu nhân thì cô cũng nhất quyết không mở cửa là không!
“Hai người về đi hôm nay con mệt không tiếp hai người được/

Nhấn Mở Bình Luận