Lọc Truyện

Mê Hoặc (H+)

Bộkgjel phimpzpvf kuoodrất hay,lypyc wxtae rivhuvề prykrtruy vjebq tộixmrcf phạmxzsed buônljrmr bánpyrbs mamjefm vcsketúy, vyiunlúc cảnhbbrai sátrvohr jcalztruy bắtkmldd maudojq túyphbiq từngctfqy ngườidwkcf agedzmột cdzfwbị mourcgϊếŧ fezwyhại rpaer man,zplsf ucjfutrong rạpbfxjv đều là tiếng khóc, lúc đi ra rất nhiều người đã khóc đến hai mắt sưng lên, Kiều Nhiễm cũng khóc, mắt Phong Vũ cũng đỏ hoe, trong lòng nặng trĩu.

Ra khỏi rạp trời đã tối, đi trên con đường sáng đèn rực rỡ, nhìn thành phố nhộn nhịp, cảm xúc tự nhiên sinh ra.

Bạn không bao giờ biết, có những người xa lạ luôn âm thầm dùng tính mạng để bảo vệ cuộc sống của bạn, nhưng cô biết rõ, Phong Vũ cũng là một thành viên thầm lặng bảo vệ mọi người.

“Chú Phong, đừng đặt mình vào nguy hiểm được không?”

Kiều Nhiễm nắm tay Phong Vũ, ngước nhìn anh.

Phong Vũ đã chịu rất nhiều tổn thương, trong lòng anh, tất cả những thứ này đều là công lao, là vinh dự, thế nhưng Kiều Nhiễm sẽ đau lòng, có lẽ trước đây thì không sao cả, nhưng sau này không thể, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này bị thương.

Phong Vũ ôm cô, cam đoan: “Được,fwgwd afjhhsau nàyijxwj nlbtianh sẽgxyqk rspqbchú qjuisý, vxugkbởi vsuho fgmvoanh cònqsvqt phảipjzle chămvyiyy nvnfbsóc uysseem, nếuabdoa jhitlanh duzgtxảy ralkqjr chuyện gì thì em phải làm sao bây giờ?”

Tâm trạng Kiều Nhiễm càng trở nên nặng nề hơn, Phong Vũ vì để cô vui vẻ đặc biệt đưa cô đến chợ đêm, ăn thật nhiều đồ ăn vặt.

Lần trước đi dạo chợ đêm là cùng Cao Dương, Kiều Nhiễm cầm lấy ruột nướng nhớ đến chuyện Phong Vũ theo dõi, cắn ruột bật cười.

Phong Vũ hiển nhiên cũng nghĩ tới, nhưng anh không muốn nghĩ đến chuyện xấu hổ của mình, ngược lại nhớ tới lần đó Kiều Nhiễm không chỉ cười cười nói nói đi dạo chợ đêm với Cao Dương, rõ ràng suýt chút nữa còn bị tên nhóc kia hôn, nghĩ đến đã thấy giận.

Phong Vũ tự rót dấm chua cho mình nắm tay Kiều Nhiễm, trầm mặt nói: “Hôn anh đi.”

Kiều Nhiễm khó hiểu, vẻ mặt không hiểu nhìn anh, không nhúc nhích.

Phong Vũ càng giận, bây giờ bảo cô hôn mình một cái có phải cũng không được hay sao?

Mùi dấm càng dày đặc, Phong Vũ đứng yên một chỗ, điệu bộ cô mà không hôn sẽ không đi.

Kiều Nhiễm bất đắc dĩ, không biết tại sao anh đột nhiên nổi tính khí trẻ con, nhưng người đàn ông nhà mình không quen nhõng nhẽo với người khác, Kiều Nhiễm nắm tay anh, cười nói: “Anh cúi đầu.”

Khuôn mặt như băng tuyết của người đàn ông biến mất, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều, cúi đầu, ra vẻ rụt rè mím khóe miệng, cố gắng ngăn nó muốn cong lên.

Kiều Nhiễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, thấy trong mắt của anh toàn là hình ảnh của mình trong lòng vô cùngxgtwq gpcbithỏa mãn,flubu kiễngapbzq qvmadchân edqwkkhẽ jdcdghôn lênezcgu rbwvdmôi anh.

Nụ hônaktaq nàyasplx khôngihcsu zdpoy du͙©ccnrd ytxnfvọиɠ, rấtguzom mkkgcnhẹ, rấttwmqt nhanh, vừa chạm vào đã rời đi ngay lập tức, nhưng lại khiến trái tim Phong Vũ đập dữ dội không thể kiềm chế.

“Kiều Nhiễm, anh có thể không có gì cả, nhưng không thể không có em.”

Lúc này người đàn ông cực kỳ nghiêm túc, anh nhìn cô gái trước mặt, tình cảm trong mắt sắp tràn ra.

Không ai có thể không yêu một người đàn ông như vậy, trong mắt, trong tim anh ta lúc nào cũng chỉ có bạn, dường như bạn chính là cả thế giới của anh ấy.

Kiều Nhiễm cũng vậy, cô mỉm cười ngọt ngào, cầm chặt tay anh, cả người được bao quanh bởi hạnh phúc.

Cũng may lúc này chợ đêm mới mở không có ai, hai người đứng bên đường thể hiện tình cảm cũng không ai chú ý. Đi dạo chừng một giờ, hai người trở về nhà.

Kiều Nhiễm vào phòng tắm tắm rửa, Phong Vũ đi vòng quanh phòng khách, lát nữa sẽ được ăn mặn rồi, thật kích động.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài và buồn chán, Phong Vũ ngồi chờ đã lâu cũng chưa thấy Kiều Nhiễm đi ra, anh hét lên: “Nhiễm Nhiễm, em còn chưa tắm xong sao?”

Kiều Nhiễm đang tạo bọt sữa tắm, lớn tiếng nói: “Chưa đâu, mười phút nữa.”

Phong Vũ đáp một tiếng, lại chờ một lúc nữa, cứ mười giây lại nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu.

Kiều Nhiễm rửa sạch sữa tắm, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trần trụi ôm cô từ phía sau, hai cơ thể không một mảnh vải che thân dính sát vào nhau.

Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy lỗ tai cô, hai tay vuốt ve da thịt trắng nõn, ©ôи ŧᏂịŧ thô cứng làm loạn trên lưng Kiều Nhiễm.

“Làm thế nào vào được?”

Kiều Nhiễm nhẹ nhàng thở dốc, cơ thể mềm mại bị người đàn ông phía sau khơi dậy du͙© vọиɠ.

“Nhớ em, không đợi được nữa.”

Phong Vũ dán bên tai cô nói nhỏ, giọng nói đầy ham muốn, nói xong hạ thân ưỡn lên cọ cọ, ©ôи ŧᏂịŧ cứng rắn chọc chọc vào eo cô.

Nhiệt độ trong phòng tắm dần tăng lên, bầu không khí mập mờ giữa hai người dần trở nên dày đặc.

Kiều Nhiễm quay người ôm lấy cổ Phong Vũ, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, người đàn ông lập tức đảo khách thành chủ, há miệng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô, mút lấy mật dịch của người con gái.

“Ưʍ...”

Kiều Nhiễm phát ra tiếng rêи ɾỉ nũng nịu, càng khơi dậy du͙© vọиɠ của người đàn ông, rốt cuộc không đợi được nữa, hóa thành sói ép cô lên vách tường trong phòng tắm.

“Ahhh, lạnh quá.”

“Ông xã sẽ làm em nóng lên.”

Khóe miệng Phong Vũ chứa đựng một nụ cười xấubcvfm xa,fqnmf ngrwdcánh oekfztay pextcdùng sedwlsức ômfkvjr gdcrulấy efouacô, biypfKiều Nhiễmrioxi evosiphối arckahợp, pawhiđôi eggshchân yxixxthon dàipmpak quoypthẳng dhkvutắp quấn quanh eo anh.

Cơ thể Phong Vũ mạnh mẽ lại cứng cáp, cơ bắp căng chặt dính mấy giọt nước, càng gợi cảm chết người, không đợi anh bắt đầu Kiều Nhiễm đã ướt.

Người đàn ông nắm gốc ©ôи ŧᏂịŧ cọ cọ vào cửa huyệt trơn bóng, nhưng vẫn không cắm vào. Âm thần và âm đế bị anh giày vò ngứa ngáy, Kiều Nhiễm khó nhịn lắc lắc cái mông nhỏ, nỉ non: “Đâm vào đi mà.”

Phong Vũ cười xấu xa, cố ý khiêu khích cô: “Gọi ba ba, bảo ba ba lập tức chơi em!”

“Ấu trĩ!”

Kiều Nhiễm vừa bực vừa buồn cười, liếc mắt nhìn anh.

“Không gọi sẽ không làm em!”

Người đàn ông này không chỉ ấu trĩ mà còn được một tấc muốn tiến một thước, Kiều Nhiễm mỉm cười ngọt ngào, sau đó thừa dịp người đàn ông này đắc ý, cái mông nhỏ đột nhiên hạ xuống, ©ôи ŧᏂịŧ chống đỡ trước cửa huyệt thoáng cái đâm vào.

“Mẹ kiếp! Thật chặt!”

Gân xanh trên trán Phong Vũ nổi lên, lần này quả thật là muốn gϊếŧ chết anh, cái lỗ nhỏ của Kiều Nhiễm vừa ướt vừa chặt, sướng đến nỗi da đầu anh tê dại, nếu không phải cố giữ lại, chỉ sợ đã bắn ngay tại chỗ.

Kiều Nhiễm hất cằm lên, liếc nhìn anh hỏi: “Ai là ba ba của ai?”

Phong Vũ nở nụ cười, mạnh mẽ đâm vào vài cái, ©ôи ŧᏂịŧ vừa thô vừa to rút ra cắm vào tiểu huyệt, mở rộng đường hành lang chặt lẽ.

“Ai là ba ba của ai, làm thì sẽ biết!”

Tiểu nha đầu này rõ là đã mắc nợ, lại còn muốn làm ba ba của mình, hai tay Phong Vũ nâng cái mông to ưỡn lên của cô, làm vừa nhanh vừa mạnh.

“Ư...”

Kiều Nhiễm không muốn yếu thế, nhưng ©ôи ŧᏂịŧ của người đàn ông này thật sự mang lại cho cô kᏂoáı ©ảʍ quá mãnh liệt, chỉ có thể nắm lấy cánh tay vạm vỡ của anh, há miệng rêи ɾỉ.

“Bảo bối, ông xã làm em có sướng không? Hửm?”

Người đàn ông này lúc làm có một tật xấu, thích nghe chính miệng người phụ nữ khẳng định khả năng tìиᏂ ɖu͙© mình.

Anh làm quả thật rất thoải mái, Kiều Nhiễm cũng không keo kiệt.

“Sướng, làm em sướng hơn nữa đi, chơi chết em đi!”

Một tay Kiều Nhiễm vẽ vòng trên lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi mắt híp lại quyến rũ, mọi cử động đều trêu chọc thần kinh của anh.

Phong Vũ bị dáng vẻ nũng nịu này của cô quyến rũ, cúi đầu cắn một cái lên bộ ngực của cô, hung ác nói: “Bảo bối thật dâʍ đãиɠ, ông xã sẽ thỏa mãn em!”

Người đàn ông bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ giống như một con sói đói đã lâu không được ăn thịt, để lại dấu răng trên người cô, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh.

Hai người làm hơn nửa tiếng đồng hồ trong phòng tắm, sau khi làm Kiều Nhiễm ra hai lần liên tục mới đổi chiến trường sang phòng khách, người đàn ông mạnh mẽ đặt Kiều Nhiễm lên bếp, tách hai chân trắng mịn của cô ra làm vô cùng mãnh liệt.

Lỗ nhỏ tuôn ra mật dịch từ chỗ giao hợp chảy ra, nhỏ giọt xuống đất.

Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào cùng tiếng thở gấp của người ông rất lâu vẫn chưa dứt.
Nhấn Mở Bình Luận