Lọc Truyện

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Sau đó, tao nhã cúp điện thoại.

Gò má Lâm Mặc Ca đỏ bừng, người này cứ thế tạo mọi điểu kiện cho cô! Bây giờ cho dù Nhạc Dũng có ngốc tới mức nào cũng biết có chuyện gì xảy ra Hơn nữa mấy tiếng kêu mập mờ của anh, sau này sao cô còn mặt mũi gặp Nhạc Dũng nữa chứ?

Cô quơ tay, hung hăng nện đập vào ngực anh mấy cái, nhưng vẫn chưa thấy hết giận.

Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, cắn vào nơi trước ngực anh...

Xít..

Sự nhẫn nhịn của ngài Li đều nhanh chóng. bùng nổ, mỗi một chỗ đều trở nên sục sôi hơn

“Hồ ly nhỏ, em đang cố ý!”

Cũng không đợi cô phản bác lại, bàn tay nóng bỏ đã phủ lên toàn bộ hai cảnh xuân trước ngực cô ...xoa nắn khiến Lâm Mặc Ca khẽ rên một tiếng, há miệng, ngay sau đó lại bị đôi môi của anh phủ xuống... 

Cô vội tới mức muốn chạy trốn, đầu óc cô lúc này đã trở nên mộng mị, không chịu nổi sự hành hạ của anh.

Thế nhưng sao anh có thể đễ đàng bỏ qua cho cô được chứ? Hay ta anh kiểm cô lại một cách chặt chẽ, cô càng tỏ ra sợ hãi, anh lại càng thêm càn rỡ...

“Mặc Ca, cầu xin anh đi...”

Giọng nói khàn khàn cợt nhả của anh nhẹ nhàng rơi vào tai cô.

Khiến cả người cô tê đại, thế nhưng lại không muốn cho anh được như ý.

Cô cố chấp quay mặt đi chỗ khác: “Không muốn!”

“Lại không nghe lời nữa đúng không?”

Khoé môi anh cong lên, tiến quân thần tốc thúc thẳng vào người cô.

“A! Đau...”

Lâm Mặc Ca khẽ hét lên, đôi mi cũng nhíu chặt lại vì đau đớn.

Đôi môi nóng bỏng của anh dịu dàng hôn lên đôi mi đang nhíu chặt của cô, từng chút từng chút rồi hướng đần xuống dưới.

“Nếu không muốn bị trừng phạt thì hãy ngoan ngoãn cầu xin anh đi...” Anh nở nụ cười tà mị, liều lĩnh.

“Không...”

Lâm Mặc Ca dùng sức cắn thật mạnh lên đầu vai anh, ý muốn nói cho dù lần này có phải chết cô vẫn kiên cường.

Mấy chiếc răng bén nhọn của cô giống như mũi kim đâm vào da thịt anh, thế nhưng lại khiến ngài Li càng thêm hứng khởi, lại hung hăng tiến sâu vài

Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn như trút nước.

Bên trong phòng, lại tràn ngập cảnh xuân....


Bầu trời sáng choang.

Mưa như trút nước đổ xuống thành phố S cả một đêm, bất ngờ nhìn thấy ánh mặt trời đã mất từ lâu.

Lâm Mặc Ca mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, chỉ cảm thấy đâu đâu trên cơ thể mình cũng đều đau nhức.

Nhìn người đang ngủ say bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy ê ẩm. 

'Người đàn ông này kéo cô quay về từ bờ vực của sống chết, lại chắp vá cho cõi lòng tan nát của cô.

Anh còn luôn miệng nói cho cô biết, kể từ bây giờ trở đi, cô chính là người phụ nữ của anh.

Là người phụ nữ chỉ thuộc về một mình anh.

Cho dù những lời này của anh là vì để phát tiết dục vọng hay chỉ đang mượn cớ, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Dáng vẻ của anh khi ngủ cũng ít lạnh lùng, vô tình hơn, không những thế còn trông đẹp trai hơn.

Cô đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve nốt ruồi bên khóe mắt trái của anh, cảnh tượng khiến tìm người ta đập mạnh vào tối qua, lại nhanh chóng hiện lên... cô cũng không nhớ rõ, anh đã muốn bao nhiêu lần.

Chờ tới khi cô không chịu nổi mà ngất đi, thế nhưng anh vẫn như được làm bằng sắt vậy...

Sau này, cô thật sự có thể yên tâm chỉ làm người phụ nữ của anh thôi sao? Cứ luôn ở bên cạnh anh như thế, cam tâm tình nguyện sa chân vào đó sao?

Cô đột nhiên nhớ tới những gì Nguyệt Nhi và Ngô Ngọc Khiết đã từng nói.

Không, cô hoàn toàn không có tư cách đưa ra một lựa chọn lỗ mãng như thế.

Nếu như anh biết được, cô chính là người phụ nữ năm đó, cũng chính là mẹ ruột của Vũ Hàn, thế anh sẽ nghĩ về cô thế nào đây?

Cô không đám nghĩ tới, hậu quả của việc mất đi Nguyệt Nhi, cô không thể nào gánh nổi.

Yên lặng thu tay về, trong lòng dần dần trầm xuống.

Cô và anh, đã được định sẵn là không có tương lai sao?

Đêm qua, xem như cô càn rỡ một lần, trốn chạy một lần...

Cô rón rén bước xuống giường, cô nhặt từng. món từng món quần áo nằm vương vãi ở khắp nơi nên, xoay người lại mặc lên người, thế nhưng vẫn không cách nào mặc áo vào.

Sau khi đo dự một hồi lâu, cô mặc áo sơ mi của anh vào, vạt dưới vén lên, trông cũng không quá chướng mắt. 

Dù sao lát nữa Nhạc Dũng cũng sẽ đến đưa. quần áo cho cô, chắc hẳn anh cũng không sao nhỉ?

Không nhìn người trên giường nữa, có mấy lời, cuối cùng cô vẫn không đủ can đảm để nói ra...

Cô khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra.

Thế nhưng không ngờ lại bị bóng đen đứng sừng sững ngoài cửa doạ sợ hết hồn.

“Anh Nhạc Dũng!”

Gò má Lâm Mặc Ca lập tức đỏ lên, không ngờ 'Nhạc Dũng lại tới sớm như thết

'Cô Lâm!” Nhạc Dũng cung kính chào một tiếng, trái lại trên mặt cũng không có vẻ gì, đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Cô Lâm, đây là quần áo đã được giặt sạch sẽ.”

Ánh mắt Lâm Mặc Ca liếc nhìn chiếc túi trong tay anh ta, thản nhiên cười một tiếng: “Anh cầm vào cho anh ấy đi, tôi đi trước đi.”

Nếu không thể tiếp tục được nữa, cần gì phải tiếp tục nhận những thứ từ anh?

Huống hồ chỉ, nếu chờ lát nữa anh tỉnh lại, cô rất sợ mình sẽ không đủ can đảm để đi nữa...

“Thế nhưng...”

Nhạc Dũng còn chưa nói xong, cô đã nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía thang máy.

Chờ tới khi anh ta phản ứng lại, cửa thang máy đã đóng chặt từ lâu rồi.

'Nhạc Dũng khẽ thở dài một tiếng, thật sự không biết rốt cuộc giữa cô Lâm và ngài Li là thế nào. Lúc cãi nhau luôn hung hăng hơn người khác, thế nhưng vừa chớp mắt một cái đã gắn bó keo sơn, thật sự khiến anh ta không sao nắm rõ được.

Liếc mắt nhìn chiếc túi trong tay, đẩy cửa bước vào.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh xuân rực rỡ trong phòng, trợn tròn mắt.

Những tấm màn che màu hồng mập mờ kia, những bức tranh khổng lồ trên đỉnh đầu, còn có những dụng cụ trông kỳ quái kia...

Chỉ trong nháy mắt, khiến một người đàn ông khô khan như Nhạc Dũng cũng phải đỏ mặt.

Sau đó lại nhìn ngài Li không mảnh vải che thân nằm trên giường kia, mặc dù anh ta đã không còn lạ gì dáng vẻ này của ngài Li, thế nhưng kết hợp với cách sắp xếp trong căn phòng này, còn có sự lộn xộn dưới đất kia, không biết vì sao, trong đầu Nhạc Dũng lại hiện lên một vài hình ảnh không hợp với thiếu nhi, mặt nhanh chóng đỏ đến tận mang tai.

Cứ thế đứng bên mép giường không dám lên tiếng.

Quyền Giản Li trở mình, thế nhưng cảm nhận được bên cạnh trống trơn, đột nhiên mở mắt ra, liếc nhìn thấy chỗ bên cạnh trống rỗng, sau đó lại nhìn thấy gương mặt đỏ đến tận mang tai của Nhạc Dũng.

“Mặc Ca đâu?”

"Cô Lâm vừa đi...” Nhạc Dũng thật thà trả lời.

“Đi? Chết tiệt!” Ngài Li hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Dũng một cái: “Sao anh lại để cô ấy đi?"

Cô gái này thừa lúc anh ngủ bỏ chạy

Người ta thường nói đàn ông kéo quần xuống lại không nhận người, thế sao người phụ nữ này lại lật mặt chứ? Chẳng lẽ người phụ nữ kia đều đã quên hết những cuộc triển miên trúc trắc tối qua rồi sao?

Nhìn thấy vẻ mặt ngài Li trầm xuống, Nhạc Dũng sợ hãi, lên tiếng: “Ngài Li, hay là tôi đi bắt cô Lâm quay lại đây nhé?”

Đây là lần đầu tiên Nhạc Dũng nói năng kiểu như thế, dù sao anh ta cũng đã ở bên cạnh ngài Li nhiều năm như thế, từ trước đến giờ đều luôn cản mấy cô gái khác đến gần ngài Li, có bao giờ giúp ngài Li đuổi theo một người phụ nữ bỏ chạy đâu chứ.

Gió cũng đổi chiều nhanh thật đấy.

"Thôi, cứ để cô ấy đi đi."

Ngài Li khẽ thở dài một tiếng, chuyện ngày hôm qua là đả kích lớn đối với cô. Trái lại cứ cho cô ấy thêm chút thời gian, để cô ấy sửa sang lại suy nghĩ của mình.

“Bên phía tập đoàn Lâm thị thế nào rồi?” Anh xoay mình bước xuống giường, đôi mày bỉnh tĩnh hỏi.

Sau khi nhận được tin tức, tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì, thế nhưng tôi sợ khi bọn họ biết sẽ náo động một phen, thế nên đã âm thầm phái người đè xuống...” Nhạc Dũng nói.

“Ù, không tệ, lần này đã cẩn thận hơn rồi.” Quyền Giản Li thật sự vô cùng vui vẻ, yên tâm, không ngờ Nhạc Dũng lại suy nghĩ chu toàn như thế.

Nhạc Dũng cười ha ha, không lên tiếng.

“Đúng rồi, anh đi điều tra thử xem rốt cuộc Mặc Ca có quan hệ thế nào với nhà họ Lâm, nhất là quan hệ với bà Lâm.”

“Không phải cô Lâm là con gái riêng của Lâm Quảng Đường sao?” Nhạc Dũng khó hiểu hỏi.

Chuyện này, gần như mọi người đều biết, cô Lâm không chỉ là con gái riêng của Lâm Quảng, Đường, mà còn là cô con gái riêng không được mọi người yêu mến nhất. Từ nhỏ đến lớn đến lớn đều sống vô cùng cực khổ.

Quyển Giản Li hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhánh thoáng hiện lên vẻ sáng loáng: “Tôi cảm thấy không đơn giản như thế, nếu không, với tính tình hiển lành của Mặc Ca, sao có thể tự tay huỷ hoại tập đoàn Lâm thị chứ?”

“Ngài Li, ý ngài là, cô Lâm chính là người đưa ra ý tưởng loại bỏ tập đoàn Lâm thị sao?” Nhạc Dũng kinh ngạc hỏi.

Tập đoàn Lâm thị chỉ là một cái vỏ rỗng, việc này hoàn toàn không phải bí mật trong ngành.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tập đoàn Lâm thị muốn lấy được dự án Tuyết Thành. Chỉ cần có được dự án Tuyết Thành, thế có thể thay đổi cục diện hiện giờ của tập đoàn Lâm thị, thậm chí có thể thăng hạng, nhận được lợi ích vô cùng to lớn.

Thế mà bây giờ, cô Lâm lại khiến tập đoàn Lâm thị bị loại  tình nguyện  làm một chuyện khiến ngài Li tức giận như trộm bản vẽ, còn suýt nữa ảnh hưởng đến tính mạng. Anh ta thật sự không ngờ, rốt cuộc cô Lâm là thế nào nhỉ.

Quyền Giản Ly gật đầu: “Ù, ban đầu cô ấy không để ý tất cả, dốc lòng giúp đỡ tập đoàn Lâm thị, thế nhưng không ngờ bây giờ lại muốn đích thân huỷ hoại tập đoàn Lâm thị. Trong khoảng thời gian này, chắc chắc đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa trong mấy ngày nay chắc hẳn nhà họ Lâm đã gặp chuyện gì đó, anh điều tra cẩn thận một chút.”

Thái độ của cô bắt đầu thay đổi từ ngày hôm qua. 

Thế nên, anh có thể đoán được, chắc chắn hôm qua cô đã biết được chuyện gì đó, đặc biệt là câu nói cô không phải con gái của mẹ, càng khiến lòng anh thấy bất an.

“Vâng thưa ngài Li, tôi sẽ đi điều tra ngay!"

Nhạc Dũng đặt quần áo trên tay xuống, xoay người rời khỏi phòng.

Mặc dù vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa nói có lời giải, thế nhưng anh ta vẫn biết thân biết phận của mình.

Đi điều tra rõ ràng mới là chuyện chính. Quyền Giản Ly nhìn bộ quần áo của phụ nữ

vẫn còn nguyên vẹn trong túi, mí mắt anh hơi trầm xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm...

Lâm Mặc Ca vội vàng rời khỏi khách sạn, đưa tay bắt một chiếc taxi, sau đó vội vàng chạy về nhà.

Mưa lớn cả đêm qua, không biết Nguyệt Nhi có sao không.

Bình thường nhìn cô bé có vẻ ngang tàng là thế, nhưng trên thực tế lại rất nhát gan, sợ nhất là sấm chớp. 

Cô không ở bên Nguyệt Nhi, cũng không biết Nguyệt Nhi có khóc hay không.

Lạch cạch.

Vừa mở cửa bước vào phòng khác, đã nhìn thấy đèn trong phòng khách sáng choang.

Còn trên ghế sô hai bóng người một lớn một nhỏ đang nằm trên đó, một quay trái, một quay phải.

Đó chính là Lâm Sơ Bạch, anh ta vẫn mặc bộ đồ ngủ màu hồng, nằm ngửa trên sô pha, trông vô cùng khó khăn.

Ghế sô pha vốn nhỏ, lại chứa cơ thể to lớn của anh ta, đôi chân dài cũng phải vươn ra bên ngoài, vừa nhìn đã thấy đau lưng.

Thế nhưng Nguyệt Nhi vẫn luôn mặc đồ ngủ hồng vẫn đang nhắm mắt ngủ, hơn nữa còn đang nằm trong lòng anh ta, ngủ cũng chẳng hề để ý đến hình tượng gì, bên khoé miệng còn chảy cả nước bọt.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận