Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Cái giá phải trả cho việc ra tay với các con của anh ư? 

Lạc Miểu nghe anh nói vậy, cô ta khó mà tin vào tai mình, trợn trừng mắt. 

Anh, anh biết rõ nhà họ Lạc có tham dự vào chuyện bắt cóc hai đứa súc sinh kia à? 

Tiêu Diễn, Tiêu Diễn không phải đã nhận hết trách nhiệm rồi sao? Anh ta chỉ khai có mỗi anh ta làm thôi mà? 

Lúc đấy Lãnh Hoài Cẩn cũng không động chạm gì đến nhà họ Lạc mà, sao bây giờ… 

Không đợi Lạc Miểu nghĩ ngợi xong, Lãnh Hoài Cẩn đã gọi người tiễn cô ta: “Tiễn cô Lạc về nhà đi, từ giờ nhà họ Lãnh sẽ không còn liên quan gì với cô Lạc nữa.” “A Cẩn, A Cẩn, anh không thể đối xử với em như vậy được, em là hôn thê của anh mà” 

Lạc Miểu bị vệ sĩ kéo ra ngoài, cô ta giãy giụa nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hy vọng anh có thể để ý cô ta nhiều hơn, mong anh vẫn giữ hôn ước của bọn họ. 

Nhà họ Lạc bọn họ đã tung tin tức cô ta chuẩn bị đính hôn với Lãnh Hoài Cẩn ra ngoài rồi, cho nên giờ tất cả mọi người đều đã biết cô ta sắp đính hôn với Lãnh Hoài 

Nếu lúc này mọi người lại biết Lãnh Hoài Cẩn vốn dĩ không muốn đính hôn với cô ta, nhà họ Lạc sẽ trở thành trò cười của cả nước. 

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn chỉ lạnh lùng nhìn khuôn mặt điên cuồng của cô ta: “Cô đừng gọi tôi là A Cẩn nữa.” 

“Tiễn cô ta đi đi, sau này tôi không muốn nhìn mặt người phụ nữ này nữa.” 

Lúc nãy, người phụ nữ này làm mưa làm gió trước mặt Thẩm Vị Ương, khiến quan hệ của bọn họ vốn đã lạnh lẽo như băng tuyết, giờ lại càng mờ mịt như sương mù. 

Anh là người thù dai. 

Lãnh Hoài Cẩn nhớ đến chuyện đã tự tay đẩy người con gái ấy vào nhà giam, ánh mắt anh tối sầm xuống. Nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại nét mặt lạnh lùng, mở chốt khóa của xe lăn, đẩy ra ngoài cửa: “Chú hai, chú ba, chuyện ở đây cứ giao cho A Diệp đi, chúng ta đến bệnh viện thăm bà nội trước đã.” 

Cách anh đưa ra phương án xử lý cho chuyện xảy ra tối nay, nhất là việc không mềm lòng với Thẩm Vị Ương khiến hai anh em Lãnh Hạo và Lãnh Miện rất vừa lòng nên 

hai người họ cũng không nói thêm nữa. 

Mà lúc này Thẩm Vị Ương cũng đã đến nhà giam của nhà họ Lãnh. 

Nơi này rất âm u, trông rất giống nhà giam trong cung điện thời cổ đại. Nhưng mà Thẩm Vị Ương lại thấy nơi này giống chuồng chăn gia súc. 

“Phòng này trông khá sạch sẽ, mợ chủ vào phòng này đi.” Vệ Trạch lúng túng ho khan mấy tiếng, sau đó nói với Thẩm Vị Ương. 

Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Có phải bây giờ tôi nên cảm ơn nhà họ Lãnh các người đã cho tôi ở phòng giam sạch sẽ đến nhường này không?” 

Vệ Trạch ngượng ngùng cười, đợi hai tên vệ sĩ kia đi rồi mới nói với Thẩm Vị Ương: “Mợ chủ, việc này mợ không thể trách tổng giám đốc Lãnh được, lúc nãy có cả hai 

chú của tổng giám đốc Lãnh cũng ở đó, chuyện này xảy ra với mẹ ruột của họ nên tổng giám đốc Lãnh cũng phải xử lý nghiêm túc cho họ.” 

Thẩm Vị Ương cười nhạt: “Cho nên anh ta lựa chọn hi sinh tôi, biến tôi thành kẻ tình nghi, bất cứ khi nào cũng có thể ném tôi vào đồn cảnh sát để họ điều tra à?” 

Cái này… 

Vệ Trạch muốn giải thích rõ ràng giúp Lãnh Hoài Cẩn nhưng bị Thẩm Vị Ương nói móc mỉa như vậy, Vệ Trạch cũng không biết nên nói gì nữa. 

Thẩm Vị Ương lạnh lùng quay lưng lại đi vào phòng giam cũng tạm coi là sạch sẽ: “Anh gửi lời cho Lãnh Hoài Cẩn giúp tôi, cái sự thật mà anh ta muốn nói với tôi, tôi cảm thấy không còn quan trọng nữa, tôi cũng không muốn biết chuyện đấy nữa.” 

So với tất cả những việc cô phải chịu đựng, cái gọi là sự thật đấy càng không đáng để kể tới. 

Cho dù anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ như nào đi chăng nữa, tại sao người phải chịu oan uổng, người bị đẩy vào thế yếu luôn luôn là cô? 

Chỉ vì lúc trẻ người non dạ yêu sai người thôi mà, trừ việc này ra thì cô có làm sai gì đâu, sao cứ phải tự gánh chịu hậu quả như này? 

Bốn năm trước, anh trù tính chuyện tai nạn giao thông, muốn cô chết mất xác dưới biển sâu. 

Bốn năm sau, anh lại không phân biệt tốt xấu, khiến cô trở thành kẻ tình nghi giết người. 

Anh luôn miệng nói muốn ở bên cô, đây là thành ý của anh à? 

Anh có bao giờ áy náy vì đã làm ra những chuyện đẩy với mình không? 

Lãnh Hoài Cẩn, giờ tôi mới thấy cái suy nghĩ anh sẽ yêu tôi là một suy nghĩ ngây thơ đến nhường nào. 

Quả thật trái tim của một vài người không thể ủ ấm được. 

“Bà cụ bị hôn mê nặng, chẩn đoán có thể do bị người khác lấy mất insulin nên dẫn đến tụt huyết áp. Bây giờ sức khỏe của bà tạm thời đã ổn định rồi, bà vẫn chưa tỉnh lại nhưng cũng không có vấn đề gì khác.” 

Thẩm Vị Ương ở trong nhà giam một đêm, trong thời gian đó trừ lúc có người đưa cơm tới thì không có ai tới thăm cô. Hình như mọi người đã coi cô là tội phạm giết 

người, muốn bắt cô sống trong nhà giam âm u này sống nốt quãng đời còn lại. 

Đến tận đêm khuya, Cố Trường Đình giả trang thành người đưa cơm, đột nhập vào tìm cô. Anh ta sốt ruột mở khóa cho cô, vừa cập nhật tình hình bên ngoài với cô: “Vết thương của Lãnh Hoài Cẩn là giả, chân anh ta vẫn bình thường, không có bị thương gì cả.” 

Tuy Thẩm Vị Ương đang không quan tâm đến bất cứ việc gì trừ an nguy của bà cụ Lãnh, nhưng nghe Cố Trường Đình nói vậy cũng khiến cô giật mình: “Chân của anh ta không bị thương, vậy là trước giờ anh ta lừa em à?” 

Cô siết chặt nắm đấm, cố nén cảm xúc phẫn nộ đang dâng lên trong lòng hỏi lại Cố Trường Đình. 

Cố Trường Đình nhìn biểu cảm của cô, cảm thấy hơi đau lòng: “Vị Ương, chuyện này cũng có thể là chuyện tốt mà, hai chân anh ta không bị sao cả, em cũng không cần phải áy náy với anh ta làm gì nữa.” 

Lúc trước Lãnh Hoài Cẩn có thể cưỡng ép cô phải đến ở nhà họ Lãnh cũng là vì anh lấy cớ hai chân bị thương tật. 

Giờ đã biết anh chỉ giả vờ bệnh tật, đương nhiên Thẩm Vị Ương cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì với anh nữa. 

Chỉ có điều sau khi rũ bỏ được cảm giác áy náy, Thẩm Vị Ương lại thấy bản thân mình quá ngu ngốc, để anh đùa giỡn mình như vậy. 

Nếu không phải ngày hôm đấy cô vô tình gặp lại người tài xế kia thì có thể cô thật sự đã lung lay, không chừng có thể sẽ nối lại tình xưa với anh. 

Nghĩ đến những chuyện này, Thẩm Vị Ương cảm thấy mình quá ngu ngốc. 

“Mình đi ra ngoài trước đã, giờ đi tìm A Quân ở chỗ Lãnh Diệp rồi nói tiếp.” Thẩm Vị Ương hiểu bây giờ đang cấp bách, không nên đắm chìm trong tâm trạng đau buồn của mình, cô lập tức vực dậy tinh thần nói với Cố Trường Đình. 

Cố Trường Đình gật đầu: “Nhanh ra ngoài thôi, anh đưa em đi tìm Lãnh Diệp đã, trong lúc anh câu giờ với anh ta, em tìm cơ hội trốn vào trực thăng nhé.” 

Thẩm Vị Ương đi theo anh ta, vừa nhờ cậy: “Được, còn A Nặc và Tử Niệm, anh giúp em trông chừng hai đứa nó nhé, em sẽ mau chóng quay lại.” 

“Về phần Y Y, em nghĩ chưa cần đưa con bé về vội, có thể cứ để con bé ở với Lãnh Hoài Cẩn trước đã.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận