Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Anh Cẩn.” 

Sau khi bị Thẩm Vị Ương đuổi ra ngoài, Lãnh Hoài Cẩn gặp phải Khương Niệm Oản, Khương Niệm Oản thấy bộ dạng ủ rũ của anh thì có hơi đau lòng. 

“Anh bị Vị Ương đuổi ra ngoài sao?” 

Lãnh Hoài Cẩn khẽ gật đầu, hỏi: “Tôi nghe A Diệp nói, hôm đó cô ta nôn ra máu rồi hôn mê, có điều tra ra là chuyện như thế nào không?” 

Khương Niệm Oản đi theo anh, nói: “Trước mắt chắc chắn được là, cô ấy bị kích động mạnh cho nên mới trở nên như vậy.” 

Lãnh Hoài Cẩn: “Lãnh Diệp đã nói những chuyện này với tôi rồi, cô chỉ cần nói cho tôi biết chuyện cô chưa chắc, cho dù cô nói sai, tôi cũng sẽ không trách cô.” 

Lúc này anh nhất định phải biết tất cả chuyện có liên quan đến Thẩm Vị Ương, cho dù là phỏng đoán, anh cũng phải biết tường tận. 

Khương Niệm Oản đưa anh đến văn phòng của mình, sau khi vào thì đóng cửa lại, sau đó mở một tấm ảnh từ trong máy tính bảng của mình. 

Trong ảnh là một con trùng màu đen được đựng trong lọ gốm. 

Lãnh Hoài Cẩn có dự cảm không lành: “Đây là cái gì?” 

Khương Niệm Oản: “Là một loại cổ trùng đến từ Tây Vực, tên là Tinh Ty Đằng.” 

Lãnh Hoài Cẩn cau mày: “Tinh Ty Đằng? Là cái gì?” 

Khương Niệm Oản: “Đó là một loại cổ trùng khá tà môn, nghe đồn vào mấy trăm năm trước, có một vị vua ở Tây Vực đã bắt được một hoàng hậu rất xinh đẹp, nhưng sau 

đó hoàng hậu ngoại tình với thị vệ.” 

” 

“Sau khi phát hiện, vị vua rất tức giận, để trả thù hoàng hậu, ông ta đã tìm loại cổ trùng này từ chỗ một pháp sư rồi cấy nó vào cơ thể hoàng hậu. Mỗi khi bị tổn thương 

vì tình, cổ trùng sẽ phát tác một lần, giống như có dây leo rắn chắc và gai góc mọc ở trong tim. 

“Khi bị tổn thương vì tình, loại dây leo vô hình do cổ trùng sinh ra này sẽ quấn lấy trái tim, sau đó không ngừng thắt chặt, khiến người bị tổn thương cảm nhận rõ ràng đau lòng là cảm giác như thế nào, không ngừng dày vò từng tế bào thần kinh trong cơ thể.” 

Nghe xong, Lãnh Hoài Cẩn nhíu chặt mày. 

Chỉ nghe Khương Niệm Oản miêu tả, Lãnh Hoài Cẩn đã cảm thấy đau đớn. 

Nghĩ đến đây là nỗi đau mà Thẩm Vị Ương đang trải qua, anh càng cảm thấy khó chịu. 

Nhìn vẻ mặt của anh, Khương Niệm Oản e dè nhìn anh, nói: “Chuyện đó chỉ là em suy đoán thôi, cụ thể có phải Tinh Ty Đằng hay không, hiện giờ em cũng không 

chắc.” 

Lúc mở lời lần nữa, giọng nói của Lãnh Hoài Cẩn rất khàn: “Có cách giải quyết không? Nếu thật sự là Tình Ty Đằng thì có cách để giải không?” 

Khương Niệm Oản bất đắc dĩ lắc đầu: “Tay nghề của em không giỏi, nên cũng bó tay với thứ tà môn này.” 

“Nhưng có lẽ là ông nội em có cách, nhưng giờ rất khó để ông nội đi cứu người ngoài, hơn nữa, em không biết ông có còn ở trong núi hay không.” 

Giọng nói của Lãnh Hoài Cẩn có hơi run rẩy: “Vừa rồi cô ấy đột nhiên rất kích động, chính là vào sau khi tôi ôm cô ấy.” 

Chẳng lẽ, sau này anh sẽ không thể đến gần cô nữa? 

Chẳng lẽ, nếu anh không tới gần cô, Tinh Ty Đằng sẽ không phát tác? 

Khương Niệm Oản không đành lòng, nhưng suy xét đến tình trạng của bệnh nhân nên vẫn nói: “Hiện tại anh chỉ có thể cố gắng hết sức quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, nếu anh động vào cô ấy, cô ấy sẽ không khống chế được cảm xúc, vậy nên sau này anh chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy.” 

“À phải, trước đây cô ấy có từng như thế này không?” 

Cô ấy đã nghe Lãnh Diệp nói về chuyện giữa Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương, nhưng cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng. 

“Tình Ty Đằng phát tác, nhất định là đã bị tổn thương vì tình rất nặng, trong lòng không chịu đựng được nên mới đánh thức trùng trong cơ thể, theo hiểu biết của anh về cô Thẩm, anh nghĩ rằng nếu chỉ vì chuyện nhốt cô ấy vào địa lao, liệu cô ấy có bị kích thích mạnh không?” 

nữa. 

Lãnh Hoài Cẩn hồi tưởng lại tình hình hôm đó, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi cảm thấy không thể nào.” 

“Hiện tại cô ấy… không quan tâm tôi đến như vậy.” 

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng vào lúc này cũng không thể không thừa nhận. 

Trước đây Thẩm Vị Ương từng bị anh làm tổn thương, khiến cô phải chịu bao nhiêu uất ức, Thẩm Vị Ương của hiện tại hoàn toàn không quan tâm đến việc bị anh đổ oan 

Vào ngày bị Vệ Trạch đưa đến địa lao, tâm trạng của cô vẫn rất bình tĩnh, trông không có chút bất thường nào. 

Thứ có thể khiến Tình Ty Đằng phác tác, nhất định là sự kích thích lớn hơn thế. 

Sau khi cô trở lại thì không còn quan tâm đến anh như trước nữa, anh còn có thể khiến cô bị kích thích đến nhường nào? 

Biết mình đã làm sai là một chuyện, nhưng cảm thấy chuyện mình làm sai vẫn chưa đến mức khiến cô bị kích động mạnh đến vậy lại là một chuyện khác. 

Khương Niệm Oản nảy ra một ý: “Chẳng lẽ là có người đã nói gì đó với cô ấy?” 

Lãnh Hoài Cẩn ngay lập tức nghĩ đến Lãnh Hoài Sân. 

“Cô tiếp tục quan sát tình hình của cô ấy, xác định xem rốt cuộc có phải là Tình Ty Đằng hay không. Tôi sẽ đi tìm nguyên nhân Tinh Ty Đằng phát tác, với cả kẻ đã cấy Tình Ty Đằng cho cô ấy.” 

Người đã cấy Tinh Ty Đằng nhất định là không muốn Thẩm Vị Ương và anh ở bên nhau. 

Người Lãnh Hoài Cẩn nghĩ đến đầu tiên là Cố Trường Đình. 

Lãnh Hoài Sân cùng với Cố Trường Đình. 

Được lắm, hai kẻ đó hợp tác lại không để cho anh được yên. 

Lúc này, Lãnh Hoài Sân đang ở trong địa lao của Ám Dạ, vậy nên Lãnh Hoài Cẩn đi tìm Lãnh Hoài Sân trước. 

Lúc đến ngục tối, Lãnh Hoài Sân đang yên lặng ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần, trông rất thảnh thơi. 

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của anh thì mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, cười: “A Cẩn, mày đến rồi à?” 

Lãnh Hoài Cẩn hờ hững nhìn anh ta: “Nghĩ xong chưa?” 

Lãnh Hoài Sân biết mà còn cố tình hỏi: “Nghĩ cái gì?” 

Lãnh Hoài Cẩn sải đôi chân dài ngồi xuống chiếc ghế trước giường anh ta, nhìn khuôn mặt như đúc ra cùng một khuôn với mình ở trước mặt, tâm trạng phức tạp. “Tại sao năm đó lại giả chết để lừa tôi?” 

Anh rót cho anh ta một ly rượu. 

Lãnh Hoài Sân không nhận, liếc nhìn bắp chân bị phát đạn của Lãnh Hoài Cẩn quẹt qua làm cho bị thương, nói: “Chân có vết thương, tối nay không uống rượu với tổng giám đốc Lãnh đâu.” 

Lãnh Hoài Cẩn quay người, trực tiếp đổ ly rượu định đưa cho anh ta xuống đất: “Vậy ly này, tôi kính người anh đã chết của tôi.” 

Lãnh Hoài Sân nhìn anh, nụ cười trên mặt vẫn không nhạt đi: “Trên đời này chỉ có mày nhớ tới tao.” 

“Tao đã gặp A Diên, mày chăm sóc con bé rất tốt.” 

Lãnh Hoài Cẩn: “Tôi hối hận vì đã để con bé đến thế giới này, năm đó tôi quá ích kỷ.” 

Năm đó, để giữ lại huyết mạch cuối cùng của Lãnh Hoài Sân, anh đã tự mình làm chủ, kiên quyết giữ lại A Diên, đó cũng chính là nguyên nhân gián tiếp khiến cuộc hôn 

nhân của mình và Vị Ương rạn nứt, thậm chí còn suýt hại chết cô và ba đứa con trong bụng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận