Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Đó là con ruột của anh ta, vậy mà lúc này anh ta có thể gọi con bé là đồ con hoang một cách lạnh lùng. 

Nghĩ đến bộ dạng hiểu chuyện của Lãnh Diên, Lãnh Hoài Cẩn tức giận, nắm chặt nắm đấm, nhưng rất nhanh lại có cảm giác bất lực sâu sắc. 

Chính anh đã lựa chọn giữ Lãnh Diên lại. 

Nếu có lỗi thì cũng là lỗi của anh. 

Lãnh Hoài Sân rất hài lòng với bộ dạng của anh lúc này: “Bây giờ đã biết lúc đó mày nghĩ mình là “thánh phụ”, tự đưa ra quyết định ngu ngốc đến mức nào chưa?” 

“Nhưng mà A Cẩn này, mày yên tâm, tao sẽ không cứ vậy mà ném đứa súc sinh đó lại cho mày, mày có thể giao con bé cho tao, tốt xấu gì trong người nó cũng có dòng 

máu của tao, thêm một bát cơm cho nó ăn cũng được.” 

Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn anh ta, giống như đang nhìn một người xa lạ: “Là do tôi tự ra quyết định giữ lại Lãnh Diên, không liên quan gì đến anh cả, nếu anh không muốn, sau này đừng xuất hiện trước mặt con bé” 

“Con bé là huyết mạch của người anh trai đã chết của tôi.” 

Anh không hiểu, tại sao người anh trai mà anh từng kính trọng lại trở nên như vậy. 

“Bố và mommy cãi nhau sao?” 

Ủ rũ trở về từ chỗ Lãnh Hoài Sân, tâm trạng của Lãnh Hoài Cẩn không được tốt lắm. 

Anh muốn gặp Thẩm Vị Ương nhưng lại sợ kích thích cô, sau cùng chỉ đành phải một mình uống rượu trong phòng. 

Câu “lợi bất cập hại” có lẽ là nói về người như anh. 

Khi Thẩm Quân bước vào phòng ngủ của anh, thứ nhìn thấy chính là cảnh anh uống rượu với tâm trạng suy sụp. 

Cổ tay áo sơ mi thủ công đắt tiền được xắn lên, để lộ ra cánh tay khoẻ khoắn, những ngón tay với khớp xương đẹp đẽ đang nhẹ nhàng cầm lon bia. 

Nhìn vào độ nghiêng của lon bia, có lẽ là lon này đã gần cạn. 

Thấy con trai đi tới, anh lấy lại chút tỉnh táo, đưa tay xoa cái đầu bị cạo trọc của con trai: “Gầy đi rồi, nhưng cường tráng hơn trước“. 

Thẩm Quân chê, gõ tay anh ra, lui về phía sau một bước, giống như một người lớn mà ngồi lên cái ghế trước mặt anh, đối mặt với anh. 

“Mommy bị bệnh rồi, có liên quan đến bố không?” 

Lãnh Hoài Cẩn bị con hỏi mà cứng họng, thật lâu sau mới khàn giọng, nói: “Bố cũng muốn biết vì sao cô ấy bị bệnh.” 

Anh đã bảo Vệ Trạch đi điều tra Cố Trường Đình, chỉ cần điều tra xem trong bốn năm nay Cố Trường Đình có đi đến nơi có liên quan đến Tinh Ty Đằng hay không là anh 

có thể xác nhận người cấy cổ trùng cho Thẩm Vị Ương có phải Cố Trường Đình hay không. 

Nếu là Cố Trường Đình, sau khi Thẩm Vị Ương bình thường trở lại, anh nhất định sẽ không buông tha cho anh ta. 

“A Quân, con nói thật cho bố biết, rốt cuộc mommy con và Cố Trường Đình có quan hệ gì?” 

Không ai yêu cầu một người phụ nữ phải vì một người đàn ông mà thủ thân như ngọc cả đời. 

Dù có ghen tị đến đâu cũng phải thừa nhận rằng, cho dù trong bốn năm qua, Thẩm Vị Ương và Cố Trường Đình có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện bình 

thường. 

Anh là người đẩy cô xuống vực sâu, còn Cố Trường Đình là người cứu cô khỏi vực sâu. 

Cách đây không lâu, Thẩm Quân đầy thù địch đối với người được gọi là bố ruột của mình, nhưng sau khi đến Ám Dạ, dường như cậu đã hiểu anh hơn một chút. 

Có một số chuyện cậu không hay biết, nhưng cậu vẫn sẽ đặt mình vào góc nhìn của anh để suy xét. 

Nếu là trước đây, có lẽ lúc này cậu sẽ khịa anh, ám chỉ bố nuôi và mommy có quan hệ tốt, mommy sớm đã không cần anh nữa. 

Nhưng lúc này, cậu không nói như vậy. 

Ngược lại cậu nhìn anh một cách ngượng ngùng: “Chuyện này thì bố phải hỏi mommy, mommy nói sao thì là vậy.” 

Mặc dù trông cậu bé cũng rất lạnh lùng, nhưng Lãnh Hoài Cẩn có thể cảm thấy rằng trong lòng cậu đã dần chấp nhận anh. 

Như vậy là đủ rồi. 

Chuyện của người lớn là chuyện của người lớn, có liên quan gì đến trẻ con đâu. 

Lãnh Hoài Cẩn không tiếp tục hỏi cậu về chuyện của Thẩm Vị Ương và Cổ Trường Đình, mà hỏi về tình hình gần đây của cậu ở đây. 

“Được rồi, không nói về mommy của con nữa, nói về con đi, con đã thích ứng nơi này rồi chứ? Bố nghe chú Tư của con nói từ khi tới đây con luôn là người đứng đầu.” 

Thẩm Quân kiêu ngạo liếc anh một cái: “Chứ sao nữa, không nhìn xem con là con của ai.” 

Cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy suốt mấy ngày nay: “Đương nhiên rồi, con trai của bố rất xuất sắc.” 

Thẩm Quân hừ lạnh: “Con là con trai của mommy, thừa hưởng gen của mommy.” 

Thua vợ mình cũng không xấu hổ chút nào. 

Lãnh Hoài Cẩn vui vẻ thừa nhận: “Đúng đúng, gen của mommy con rất mạnh, cho nên bố mẹ mới có ba đứa con ưu tú như các con.” 

Thẩm Quân sửng sốt: “Ba đứa? Bố biết Tử Niệm sao?” 

Lần này, người sửng sốt là Lãnh Hoài Cẩn: “Tử Niệm gì cơ? Không phải là nói con và em trai của Y Y là A Nặc sao?” 

Đợi đã, có gì đó không đúng. 

Trước đây, hình như có một lần Y Y lõ miệng, lúc đó nói ra hai cái tên, hình như là Tử Niệm và A Nặc. 

Chẳng lẽ, chẳng lẽ Vị Ương đã mang thai bốn đứa? 

sau.” 

Một thai bốn đứa? 

Lại còn trong tình trạng tồi tệ như vậy sao? 

Lãnh Hoài Cẩn ngây người tại chỗ, đôi mắt dần ươn ướt. 

Thẩm Quân cũng ý thức được hình như mình lõ miệng, có chút hối hận nên muốn cứu vãn: “Không phải, Tử Niệm là, Tử Niệm là bạn của con và Y Y, con..” 

“A Quân, đi đến bên cạnh mommy con đi.” 

Lãnh Hoài Cẩn không hỏi nhiều, cũng không biết anh có tin lời biện bạch của cậu hay không, chỉ khàn giọng bảo cậu đến bên cạnh Thẩm Vị Ương. 

Sau khi Thẩm Quân nhìn anh một cái thì quyết định đi tìm mommy trước, nói với cô về chuyện cậu vừa lõ lời. 

Sau khi Thẩm Quân rời đi, Lãnh Hoài Cẩn mới hơi suy sụp, khui thêm vài lon bia cho mình. 

Là lỗi của anh. 

Tất cả những đau khổ mà Vị Ương đã hứng chịu, đều là lỗi của anh. 

Là anh đã không bảo vệ cô chu toàn. 

“Tổng giám đốc Lãnh, chuyện tai nạn xe có được chút manh mối rồi, tài xế của chiếc taxi chở cô Thẩm khi đó là người bị anh sa thải trước đó.” 

Lúc này, Vệ Trạch gọi điện tới. 

Lãnh Hoài Cẩn nghe thấy kết quả như vậy cũng không kinh ngạc chút nào: “Bắt tên đó lại hỏi cho rõ, cho dù dùng cách gì cũng phải khiến ông ta khai ra kẻ đứng đằng 

Hiện giờ anh hoàn toàn hiểu tại sao bốn năm, Vị Ương lại hận anh đến vậy. 

Chắc hẳn là tên tài xế đó đã nói điều không nên nói trước mặt cô, khiến cô nghĩ rằng anh muốn cô chết. 

Dù sao thì cách đó không lâu, anh đã nổi giận với cô vì chuyện cô đẩy ngã Hà Sở. 

Bao nhiêu chuyện chồng chất trước mặt anh như một mớ hỗn độn, anh đau đầu xoa đôi lông mày đang cau lại, dặn dò Vệ Trạch: “Điều tra luôn Hà Sở, có lẽ Vị Ương đã 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận