Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Cậu chắc chắn là bốn năm trước, Lãnh Hoài Cẩn thật sự muốn giết cậu chứ?” 

Mộ Thanh Hoan nghĩ như nào cũng cảm thấy không thể nào. 

Bốn năm trước, tuy rằng Lãnh Hoài Cẩn đối xử với Thẩm Vị Ương chả ra làm sao, nhưng bốn năm sau, sau khi hai người gặp lại nhau, Mộ Thanh Hoan có thể cảm nhận được, Lãnh Hoài Cẩn thật lòng muốn quay lại với Thẩm Vị Ương. 

Cô ấy luôn cảm thấy rằng Lãnh Hoài Cẩn không giống kiểu người bốn năm trước vì mình ngoại tình mà muốn giết vợ cũ của mình. 

Tuy rằng trong bốn năm Thẩm Vị Ương rời đi, cô ấy cũng hận cái tên Lãnh Hoài Cẩn này, nhưng cô ấy vẫn luôn nửa tin nửa ngờ chuyện Lãnh Hoài Cẩm nhất định muốn giết chết Thẩm Vị Ương. 

Sau khi anh ngoại tình, chỉ cần Thẩm Vị Ương ly hôn với anh là được, quả thật không cần phải giết cô cho thêm chuyện. 

Giữa họ chỉ là không có tình cảm, càng không có thù hận sâu đậm đến mức nhất định phải giết cô. 

Nếu chỉ vì anh lầm tưởng Thẩm Vị Ương đẩy Hà Sở khiến Hà Sở sinh non nên ra tay giết người, vậy thì người đàn ông này quá vô liêm sỉ, rõ ràng là anh ngoại tình 

trước. 

Nghe thấy câu hỏi của Mộ Thanh Hoan, trong lòng Thẩm Vị Ương càng thêm thê lương. 

“Anh ta thực sự không tha thứ cho tớ, anh ta ngoại tình bởi vì không yêu tớ thì không có gì sai, nhưng phần lớn là vì anh ta muốn trả thù tớ.” 

Cô nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay, cười gượng. 

“Anh ta và Hà Sở biết nhau trước khi chúng tớ kết hôn. Theo những gì Hà Sở nói năm đó, nếu không phải do tớ thì bọn họ đã kết hôn rồi. Nhưng khi đó, tớ và anh ta ngủ 

với nhau, tin tức ầm ĩ đến như vậy, buộc anh ta không thể không cưới tớ, vậy nên trong mắt bọn họ, tớ chỉ là người chia rẽ đôi uyên ương. Thậm chí, tớ là kẻ thứ ba, cho nên 

Hà Sở mới quang minh chính đại mà ngoại tình với Lãnh Hoài Cẩn. 

” 

Mộ Thanh Hoan nổi giận: “Vị Ương, sao cậu có thể nghĩ như vậy? Cậu không phải kẻ thứ ba, chuyện xảy ra năm đó cũng không phải lỗi của cậu, là do chú thím của cậu gây ra. Cậu thích Lãnh Hoài Cẩn, nhưng cậu không dùng thủ đoạn để có được anh ta, cậu cũng bất đắc dĩ thôi.” 

“Tình hình lúc đó như vậy, nếu anh ta thật sự không muốn lấy cậu thì có thể thanh minh, để công ty của mình gánh chịu tổn thất. Nhưng lúc đó anh ta lại cưới cậu, bởi vì bản thân anh ta không muốn thua, trong lòng anh ta, Hà Sở cũng không quan trọng đến cõ đó. ” 

lỗi. 

Trong tình hình như khi đó, không ai là người vô tội. 

Cho dù có lỗi, cũng không thể đổ lỗi cho một mình Thẩm Vị Ương. 

Mộ Thanh Hoan tuyệt đối không cho phép cô coi mình là kẻ thứ ba. 

Thẩm Vị Ương biết bạn mình đang thiên vị mình, nhưng cô cũng không cảm thấy mình là kẻ thứ ba, có điều thỉnh thoảng cô cũng hơi nghi vấn. 

Nhưng có một sự thật chắc chắn rằng Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở đã làm tổn thương cô trong quãng thời gian hôn nhân hợp pháp, cô sẽ không xem mình là người có 

“Thanh Hoan, vốn dĩ tớ cũng có hơi nghi ngờ về chuyện năm đó nhưng tớ đã tìm được nhân chứng, cũng đi hỏi người đó rồi.” 

Mộ Thanh Hoan kinh ngạc nhìn cô: “Tai nạn xe năm đó vẫn có nhân chứng sao? Đợi đã, chẳng lẽ là..” 

Thẩm Vị Ương: “Đúng đó, chính là tài xế lái xe lúc đó, tớ đã tìm được ông ta.” 

“Ông ta nói với tớ, chính Lãnh Hoài Cẩn đã đe dọa ông ta và gia đình, ép ông ta phải ra tay với tớ.” 

Mộ Thanh Hoan nhíu mày, cứ cảm thấy hình như có quá nhiều chuyện chất chồng lên nhau cùng một lúc: “Cậu tin lời ông ta sao?” 

Thẩm Vị Ương nhướng mày, ủ rũ nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Tớ chưa từng nghĩ đến việc mình có tin ông ta hay không, điều tớ tin chính là, bốn năm trước Lãnh Hoài Cẩn rất ghét tớ, hận tớ vô cùng.” 

Hơn nữa, sau bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Lãnh, cô còn tận mắt nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở làm ra chuyện bẩn thỉu đó. 

Bản thân Lãnh Hoài Cẩn cũng chính miệng thừa nhận rằng, mọi chuyện anh làm đều là vì huyết mạch nhà họ Lãnh. 

Khẩu cung của tài xế có khả năng sai, nhưng những gì Lãnh Hoài Cẩn đã làm, những gì đã chính miệng nói thì đã thực sự xảy ra trước mắt cô. 

Chuyện đã thành sự thật, còn nói gì đến chuyện tin hay không tin. 

“Thanh Hoan, tớ không muốn nói nữa, giờ tớ hơi mệt.” 

Cô không có mặt mũi nào kể cho bạn mình nghe về chuyện bẩn thỉu mà cô đã tận mắt chứng kiến. 

Lúc này, cô chỉ yếu ớt đặt ly rượu trong tay xuống, định đi nghỉ ngơi. 

Sau vài ngụm rượu, cô cảm thấy hơi khó chịu, muốn đi nghỉ ngơi. 

Mộ Thanh Hoan hối hận vì không sớm ngắn cô uống ít lại, sau khi biết tình trạng bệnh của cô, có muốn ngăn thì cũng đã muộn. 

“Tớ dìu cậu về phòng nghỉ ngơi.” 

Nhìn thấy Thẩm Vị Ương đứng không vững, Mộ Thanh Hoan thở dài, sau đó đứng dậy dìu cô. 

Cô ấy đồ Thẩm Vị Ương vào phòng ngủ sắp xếp ổn thỏa, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt ốm yếu của cô, Mộ Thanh Hoan hơi suy sụp, ngồi ở bên giường khóc không thành tiếng. 

Tại sao lại như vậy, một người đang yên đang lành, tại sao lại phải chịu giày vò như vậy. 

Lãnh Hoài Cẩn, tại sao anh không buông tha cho cậu ấy. 

Một cuộc hôn nhân, anh đã hủy hoại cậu ấy một lần, tại sao vẫn không buông tha cho cậu ấy. 

Điện thoại đột nhiên reo lên, Mộ Thanh Hoan lập tức nghe máy, thấy Thẩm Vị Ương không tỉnh giấc vì bị làm ồn mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài. 

“A lô, cho hỏi ai vậy?” 

Bởi vì sợ tiếng chuông điện thoại khiến Thẩm Vị Ương tỉnh giấc, nên lúc nghe máy Mộ Thanh Hoan không nhìn màn hình điện thoại, đến khi đầu bên kia truyền đến 

giọng nói của Lục Vân Sâm. 

“Không nhớ số điện thoại của tôi à? Chẳng phải cô từng nói là sẽ nhớ cả đời sao?” 

Trong lòng Mộ Thanh Hoan giật thót, tay run đến nỗi suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất. 

Cô ấy lặng lẽ hít một hơi thật sâu mới ổn định lại cảm xúc, nói với Lục Vân Sâm: “Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có gì để mà nói, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp 

máy…” 

“Tôi biết chuyện về Tinh Ty Đằng, cũng quen người biết cách giải nó.” 

Lục Vân Sâm ngắt lời cô ấy nói thẳng. 

Mộ Thanh Hoan dừng động tác cúp điện thoại lại, ngơ ngác hỏi anh ta: “Anh, sao anh…” 

Lục Vân Sâm: “Bởi vì Khương Bá – người có thể giải Tinh Ty Đằng là ông ngoại tôi, Lãnh Hoài Cẩn vừa gọi cho tôi để hỏi về tung tích của ông ngoại tôi.” 

Mộ Thanh Hoan siết chặt nắm đấm, căng thẳng hỏi: “Anh muốn gì?” 

Nếu Lục Vân Sâm chịu giúp đỡ dễ dàng như vậy đã không gọi điện cho cô ấy. 

Quả nhiên, đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông, thầm có ý uy hiếp: “Quay về bên tôi, rồi sinh con cho tôi.” 

“Anh điên rồi sao Lục Vân Sâm!” Mộ Thanh Hoan đỏ hai mắt, hét lên với đầu dây bên kia, trái tim vì đau lòng thắt lại. 

Vì sợ đánh thức Thẩm Vị Ương và đứa bé nên cô ấy hạ thấp giọng, tức giận đáp trả người đàn ông: “Rõ ràng anh biết tôi không thể mang thai, anh cố ý giễu cợt tôi đúng 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận