Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Ngày đó sau khi Thẩm Nặc phẫu thuật thành công, Thẩm Vị Ương đã không thể xuống giường. 

iệu chứng nôn ra máu càng ngày càng nghiêm trọng, nửa đêm thường xuyên tỉnh dậy trong cơn ác mộng. 

Lãnh Hoài Cẩn biết tình hình của cô. 

Anh rất lo lắng, nhưng không dám đến thăm cô. 

Bởi vì Khương Niệm Oản nói cho anh biết, nếu anh là nguyên nhân dẫn đến phát tán Tinh Ty Đằng thì nên giảm thiểu số lần gặp mặt Thẩm Vị Ương, càng đừng để cho 

cô nhìn thấy anh. 

lai.” 

Có lẽ bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, cô sẽ bị kích thích, khiến cho bệnh tình càng nặng thêm. 

Nếu vậy sao Lãnh Hoài Cẩn anh dám đi gặp cô. 

Vì vậy, anh chỉ có thể biết tình hình của cô từ người quản gia trong ngôi nhà cũ kỹ đó. 

Mấy ngày trước, cô đưa đứa bé trở về trang viên của nhà họ Lãnh, trong lòng của Lãnh Hoài Cẩn đã có chút bất an. 

Có vẻ cô không được khoẻ lắm. 

Quả nhiên, sau khi A Nặc giải phẫu thành công, anh nhận được điện thoại của La Sâm: “Tổng giám đốc Lãnh, sáng sớm cô Thẩm đã té xỉu rồi, bây giờ còn chưa tỉnh 

Trong lòng Lãnh Hoài Cẩn vô cùng căng thẳng: “Khương Niệm Oản đâu, đưa điện thoại cho cô ấy để tôi nói chuyện” 

Không bao lâu, Khương Niệm Oản liền nghe điện thoại: “Đi tìm ông ngoại của cô đi, hiện tại trừ ông ấy ra, không ai có thể chữa trị được.” 

“Anh họ Vân Sâm đã biết ông ngoại ở đâu rồi, anh còn có thời gian một ngày.” 

Lãnh Hoài Cẩn lập tức gõ cây kim đang truyền nước biển ra: “Chăm sóc cô ấy thật tốt, bây giờ tôi sẽ đi tìm ông cụ Khương.” 

“Tổng giám đốc Lãnh, tổng giám đốc Lãnh! Anh đang làm gì vậy?” 

Vệ Trạch mới vừa bưng trái cây đi vào thì thấy Lãnh Hoài Cẩn gạt ống tiêm định đi ra ngoài, anh ta thấy vậy liền hoảng sợ và lập tức đuổi theo. 

“Anh mới vừa thực hiện phẫu thuật xong, hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt” 

“Vị Ương đang hôn mê, tôi phải đi tìm Khương Bá.” Lãnh Hoài Cẩn hất tay anh ta ra, gọi điện thoại cho Lục Vân Sâm: “Ông ngoại anh ở nơi nào? Mau nói cho tôi 

biết.” 

Lục Vân Sâm cũng vừa mới biết được tung tích của ông ngoại, nghe thấy Lãnh Hoài Cẩn vội vàng như vậy liền biết tình hình của Thẩm Vị Ương không ổn, lập tức nói cho Lãnh Hoài Cẩn biết vị trí của ông ngoại. 

Nhưng vẫn còn có chút áy náy bổ sung thêm một câu: “Mấy năm trước ông cụ bị tai nạn, bây giờ ông cũng không thể giúp anh được, giờ anh đi tìm ông, cũng chưa 

chắc ông giúp được anh. Vả lại, ông cụ cũng nói nếu anh quỳ từ chân núi lên đến trên núi, ông cũng sẽ không giúp anh.” 

“Hoài Cẩn, sao không dùng phương pháp loại bỏ trí nhớ để chữa trị cho cô ấy?” 

Trác Thính Phong và Khương Niệm Oản cũng từng bàn bạc qua loại phương pháp này. 

Tình Ty Đằng bắt nguồn từ tình yêu, gốc rễ của nỗi đau cũng là tình. 

Nếu như không có tình yêu thì sẽ không phải đau khổ như vậy! 

Vì thế bọn họ nắm chắc 80% là chỉ cần xóa đi kí ức của Thẩm Vị Ương thì từ nay về sau cô và Lãnh Hoài Cẩn sẽ không còn dây dưa qua lại nữa, và Tình Ty Đằng cũng sẽ không phát tác. 

Đây quả thực đúng như mong muốn của Cố Trường Đình. 

Anh ta muốn có được Thẩm Vị Ương nhưng lại dùng phương thức quá cực đoan, thà làm cho ngọc nát còn hơn là ngồi lành. 

Lãnh Hoài Cẩn làm sao có thể để anh ta được như ý. 

“Không được, chắc chắn còn có cách khác.” 

Lục Vân Sâm lại cảm thấy phương pháp này có lợi với Lãnh Hoài Cẩn: “Để cho cô ấy quên tất cả mọi chuyện thì nói không chừng giữa hai người có thể bắt đầu lại, chỉ 

cần ký ức hoàn toàn biến mất, anh và cô ấy có thể ở bên cạnh nhau mãi mãi.” 

“Hiện tại cô ấy xem anh như kẻ địch, cho là anh cứu được cô ấy thì hai người cũng sẽ không thể bên nhau, vậy vì sao không xoá bỏ toàn bộ và bắt đầu lại?” Sau khi lên xe, Lãnh Hoài Cẩn khàn giọng nói: “Làm cho cô ấy quên đi tất cả, không biết mình là ai, không biết mình đến từ đâu thì thật quá tàn nhẫn.” 

“Còn có bốn đứa bé, đây là kí ức quan trọng nhất của Vị Ương. Nếu như chỉ vì tôi mà làm cho những kí ức này của cô ấy biến mất thì e là cô ấy sẽ hận tôi cả đời.” 

Lục Vân Sâm cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn đã thay đổi, trước kia anh là một người mạnh mẽ quyết đoán, hiện tại lại trở nên lo được lo mất. 

Rõ ràng bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đã mất đi rất nhiều thứ, không còn cái gì. 

Lục Vân Sâm trầm mặc một lúc rồi nói: “Vậy chúc anh may mắn.” 

Hy vọng ông ngoại sẽ giúp anh, không như những gì mà anh ta suy đoán. 

Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt điện thoại di động ngồi ngơ ngác thật lâu. 

Anh cũng muốn ích kỉ, cũng muốn xoá sạch sẽ trí nhớ trước kia của cô để hai người có thể bắt đầu lại. 

Nhưng nếu Thẩm Vị Ương mất đi những kí ức đó thì còn là một Thẩm Vị Ương hoàn chỉnh sao? 

Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đoạt được cô thì anh và Cố Trường Đình có gì khác nhau chứ? 

”Tổng giám đốc Lãnh, có lẽ Nhị Gia đã được Mộ Dung Văn Dư cứu rồi.” 

Vệ Trạch lên tiếng phá võ sự yên lặng sau khi nhận được một cuộc điện thoại. 

“Còn có Hà Sở cũng đã hỏi được rồi, thời gian cô ta mất tích là một ngày trước buổi tiệc mừng thọ của bà cụ, lúc người giúp việc của nhà họ Lạc đưa cơm thì đã không 

thấy cô ta đâu nữa.” 

Lãnh Hoài Cẩn cười nhạt: “Cũng là do Mộ Dung Văn Dư cứu sao?” 

Vệ Trạch toát mồ hôi lạnh trước khí thế mạnh mẽ của Lãnh Hoài Cẩn: “Cái này, cái này vẫn chưa biết.” 

“Nhưng với khả năng của cô Mộ Dung, trong đêm tối cứu Nhị Gia rồi đưa Hà Sở ra khỏi nhà họ Lạc là chuyện dễ như trở bàn tay.” Lãnh Hoài Cẩn: “Vậy cậu điều tra Mộ Dung Văn Dư đi.” 

Nói xong anh lại bổ sung một câu: “Có điều trước đây cô ấy đã cứu tôi một lần nên đối xử khách sáo với cô ấy một chút, chỉ cần tìm được Hà Sở và Lãnh Hoài Sân là 

được rồi” 

Vệ Trạch gật đầu: “Vâng” 

Lãnh Hoài Cẩn: “Dạo này Cổ Trường Đình đang làm gì vậy, lần trước Vị Ương gặp mặt anh ta chẳng phải rất khó chịu sao?” 

Anh nắm chặt tay thành quyền, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. 

Vệ Trạch có chút lo lắng nói: “Anh ta không liên lạc với mợ chủ nữa. Mợ chủ cũng đã biết chuyện Tình Ty Đằng là do anh ta cấy vào, lần trước gặp nhau không vui, chắc là cũng vì chuyện này.” 

“Dựa theo cảm tình của Cố Trường Đình đối với mợ chủ, nếu anh ta với mợ chủ có xảy ra mâu thuẫn, anh ta sẽ không đi tìm mợ chủ. Trừ khi dự đoán của tổng giám đốc 

Trác và cô Khương là chính xác.” 

ức. 

Lãnh Hoài Cẩn cố gắng đè nén lửa giận ở đáy mắt: “Thà làm ngọc võ còn ngói lãnh, anh ta là đang muốn tôi phải lựa chọn.” 

Lựa chọn Thẩm Vị Ương quên anh hoặc để Thẩm Vị Ương mất máu mà chết. 

Vệ Trạch nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn, muốn nói nhưng không biết nói gì. 

Giờ đây, toàn bộ hi vọng của Lãnh Hoài Cẩn đều đặt trên người của Khương Bá. 

Thực ra không cần anh ta nói, trong lòng tổng giám đốc Lãnh cũng đã sớm hiểu rõ, nếu đi tìm Khương Bá thì khả năng rất lớn là ông ấy cũng sẽ lựa chọn xoá sạch ký 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận