Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Bình thường? Thẩm Vị Ương, em biết cái gì mới là bình thường không?” 

Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ “kiên trinh bất khuất” này của cô, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không chút biểu cảm dư thừa. 

Thẩm Vị Ương cảm thấy người đàn ông này có bệnh tâm thần, không thể hiểu được. 

“Anh Lãnh, tôi kết hôn hay không thì liên quan gì đến anh? Anh kích động cái gì?” 

Cô cũng không phải người dễ bắt nạt, giờ phút này bị chọc giận, cũng khó chịu ngẩng đầu đối diện với người đàn ông này. 

Một người đàn ông mới quen biết ngày hôm nay, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với chuyện kết hôn của cô. 

“Nếu anh Lãnh không còn chuyện khác, tôi xin phép đi trước.” 

Cô lạnh nhạt nhìn anh, sau đó giơ tay túm lấy cánh tay anh, muốn kéo cánh tay trước mặt mình ra, không muốn chịu đựng gông cùm xiềng xích của anh nữa. 

Nhưng cánh tay người đàn ông cứ như thể được gắn chặt với bồn rửa mặt, bất luận cô dùng sức mạnh đến mức nào cũng không có cách làm cánh tay anh di chuyển 

khỏi bồn rửa mặt. 

Cuối cùng lại thành ra cô bị mệt quá sức. 

Cô ngẩng đầu, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn người đàn ông này: “Anh Lãnh, anh như vậy rốt cuộc là có ý gì, tôi có chỗ nào đắc tội anh ư? Vì sao anh cứ muốn làm khó dễ tôi như vậy?” 

tai. 

Từ đầu đến cuối Lãnh Hoài Cẩn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy không cách nào nhìn thấu. 

Đến khi mở miệng lần nữa, giọng nói cực kỳ khàn, mang theo âm thanh trầm thấp như kim loại, lặng lẽ khuấy động nhịp tim của Thẩm Vị Ương, khiến cô đỏ mặt tía 

“Tiền đề của việc kết hôn là em phải yêu anh ta, Thẩm Vị Ương, em thực sự yêu anh ta sao?” 

Bị mắc kẹt trong vòng vây của người đàn ông, bị giọng nói mê hoặc như vậy làm cho tim đập rộn ràng không thể giải thích được, Thẩm Vị Ương có chút không chịu nổi, 

đẩy anh ra: “Chuyện này không hề liên quan đến anh Lãnh, cũng không phải chuyện mà anh Lãnh có thể quản… Ưm…” 

Còn chưa nói xong, người đàn ông liền nhéo cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay to lớn mạnh mẽ giữ chặt cái gáy cô, không cho cô bất cứ khoảng trống nào để 

giãy giụa. 

Một năm trôi qua, anh vẫn rất dễ dàng chìm sâu vào tình yêu với cô, chỉ cần một nụ hôn thôi cũng khiến anh không thể tự kiềm chế, chỉ ước có thể nuốt chửng cô vào 

bung. 

“Buông… buông tôi ra.” 

Thẩm Vị Ương chống cự giãy giụa trong lòng anh, chỉ là cô càng giãy giụa, người đàn ông hôn càng gấp gáp, từ đôi môi đỏ mọng của cô đến cần cổ thon dài, mang theo sự khẩn trương cực nóng… 

“Buông tôi ra!” 

“Chát!” 

Khi anh đưa tay định cởi thắt lưng váy của cô, cô tát thẳng vào mặt anh một cái, ngăn chặn hành vi lộn xộn mơ hồ phát sinh đột ngột này. 

“Lãnh Hoài Cẩn, mong anh tôn trọng em gái bạn tốt của anh, cũng đừng quên anh đã là một người bố, đừng khiến con anh cảm thấy anh ghê tởm.” 

Sau khi đẩy anh ra, cô lùi vài bước về phía cửa, duy trì khoảng cách an toàn với anh. Cuối cùng cô cũng gọi tên của anh, không còn là “anh Lãnh” khách sáo xa lạ nữa. 

Lãnh Hoài Cẩn coi như không nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cô, khóe môi lộ ra nụ cười khó hiểu: “Tên của tôi từ miệng em phát ra, nghe rất êm tai.” 

“Đồ thần kinh” 

Sau khi cô mắng một câu, liền đóng sầm cửa bỏ đi. 

Sau khi rời đi cô cũng không lập tức quay về phòng ăn mà trở về phòng ngủ của mình ở bên này. 

Mộ Thanh Hoan đối xử với cô rất tốt, sau khi kết hôn với Lục Vân Sâm rồi chuyển đến đây ở, nghe được chuyện cô mất trí nhớ, cô ấy còn chủ động cùng với Lục Vân 

Sâm giữ lại cho cô một căn phòng ngủ, để tiện cùng Lục Vân Sâm chăm sóc cho cô. 

Người chị dâu Mộ Thanh Hoan này, hoàn toàn không giống loại chị dâu ghét bỏ em chồng trong tưởng tượng của cô. 

Thẩm Vị Ương không dám thay quần áo, chỉ chỉnh sửa lại đầu tóc lẫn quần áo cho gọn gàng, cuối cùng tô lại son môi một lần nữa. 

Trong lúc tô son, nhìn đôi môi đỏ mọng vừa bị người đàn ông kia chà đạp, cô có chút hoảng hốt. 

Vì sao vừa rồi lúc bị anh hôn như vậy, trái tim cô lại đập mạnh đến thế? 

Vì sao người đàn ông hôm nay mới gặp được lần đầu tiên lại khoa tay múa chân với chuyện kết hôn của cô? 

Chẳng lẽ hai người đã từng quen biết nhau? 

Cô không tin, hai con người hoàn toàn không có điểm chung nào lại có thể hỏi về chuyện kết hôn ngay từ lần đầu gặp mặt. 

“Vị Ương, Vị Ương, cậu có ở bên trong không?” 

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mộ Thanh Hoan, lúc này Thẩm Vị Ương mới hoàn hồn, nhanh chóng tô xong son rồi sau đó đi ra mở cửa cho Mộ Thanh Hoan. 

Mộ Thanh Hoan dường như biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn cô nói: “Cố Trường Đình đã đi rồi, bây giờ cậu xuống nhà ăn cơm đi.” 

Lúc cô ấy nói lời này còn nhìn lướt qua son môi mà cô vừa tô lên. 

Thẩm Vị Ương có chút xấu hổ ừ một tiếng. 

Vì sao cô lại cảm thấy Mộ Thanh Hoan như đang giúp mình yêu đương vụng trộm vậy. 

Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Cố Trường Đình đã gọi điện thoại tới: “Vị Ương, công ty anh đang có chút việc gấp, bây giờ anh phải về xem một chuyến, xin lỗi 

em.” 

Thẩm Vị Ương: “Không sao đâu, anh có việc thì cứ bận rộn đi, chờ khi nào anh hết bận chúng ta lại cùng nhau ăn cơm.” 

Cố Trường Đình ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, dường như đang bối rối không biết có nên nói ra hay không. 

Cuối cùng vẫn là Thẩm Vị Ương mở miệng trước, hỏi anh: “Trường Đình, anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, anh không cần phải che giấu em đâu.” 

Bởi vì đã mất đi trí nhớ, tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ đều trống rỗng với cô, vậy nên Thẩm Vị Ương rất không thích lại bị người khác lừa gạt giấu giếm. 

Cố Trường Đình cũng biết tính cách hiện tại của cô, do dự một lát liền hỏi: “Vị Ương, anh nói chuyện với mẹ rồi, ngày kia khá tốt, em có đồng ý đi đăng ký kết hôn với 

anh không?” 

Đăng ký kết hôn sao? 

Vốn dĩ cho rằng chuyện này cũng là thuận theo lẽ tự nhiên, vào khoảnh khắc này, đột nhiên Thẩm Vị Ương lại do dự. 

Trong đầu cô không khỏi vang lên những lời mà Lãnh Hoài Cẩn nói với cô vừa rồi. 

“Tiền đề của việc kết hôn là em phải yêu anh ta, Thẩm Vị Ương, em thực sự yêu anh ta sao?” 

Thẩm Vị Ương, mày thực sự yêu anh ấy sao? 

Trong lòng Thẩm Vị Ương cũng tự hỏi chính mình như vậy, nhưng ngay cả cô cũng không biết đáp án. 

Cô chỉ cảm thấy bản thân hắn là nên gả cho Cố Trường Đình. 

Khi cô mất đi ký ức năm xưa, quá khứ bị xóa sạch và trở nên trống rỗng, chính Cố Trường Đình là người chưa bao giờ rời bỏ cô, cùng cô hồi tưởng lại những ngày tháng 

họ bên nhau trước kia. 

Anh ta nói, bọn họ trước kia có tình cảm sâu đậm, cho dù cô có quên anh ta cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta tiếp tục yêu cô cả đời. 

Diện mạo Cổ Trường Đình anh tuấn, tính cách dịu dàng, gia thế cũng tốt, được một người đàn ông như vậy chăm sóc, cô không có gì để bắt bẻ. 

Cô cảm thấy, nếu như tương lai nhất định phải kết hôn, người đó nên là Cố Trường Đình. 

Vậy nên cô cũng chẳng nghĩ nhiều đến những chuyện khác. 

Cô cũng không thể suy nghĩ được chuyện gì, bởi vì cô hoàn toàn không biết tí gì về quá khứ của mình cả. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận