Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Điều kiện đầu tiên để hai người kết hôn phải là cô yêu anh ta, Thẩm Vị Ương, cô thật sự yêu anh ta sao?” 

“Chưa hết, cô trở về nghĩ kỹ lại đi, nếu trong quá khứ cô thật sự yêu anh ta, cho dù là hiện giờ cô bị mất trí nhớ, cô cũng sẽ không quên cái cảm giác tim đập liên hồi khi 

thích một người đâu.” 

“Nhưng nếu cô không yêu anh ta, không yêu anh ta mà lại kết hôn với anh ta, đây là hành động không hề nghiêm túc.” 

Tối hôm nay, tất cả mọi người giống như đang muốn nói với cô rằng, cô và Cố Trường Đình không thích hợp. 

Trong lòng Thẩm Vị Ương bỗng dưng buồn bực vô cớ. 

Mà Chris, vẫn còn đang ở đầu dây bên kia lải nhải nói với cô tất cả các lý do mà cô và Cố Trường Đình không thích hợp. 

Hết lý do này rồi tới nguyên nhân kia, lải nhải dài dòng không dứt, làm cho cô càng nghe lại càng thêm buồn bực trong lòng, cuối cùng cô trực tiếp rống vào ống loa điện thoại, hét lên với Chris đang ở đầu dây bên kia: “Đây là chuyện của tôi, không cần anh xía vô.” 

pha. 

“Tại sao mọi người đều phản đối quyết định của tôi?” 

Rống vào ống loa điện thoại xong, cô ấn vào phím tắt điện thoại, sau đó quăng di động qua một bên, giống như là bị rút hết tất cả sức lực, chậm rãi ngã đầu lên ghế sô 

“Điều kiện đầu tiên để hai người kết hôn phải là cô yêu anh ta, Thẩm Vị Ương, cô thật sự yêu anh ta sao?” 

Trong đầu cô không thể khống chế mà hiện ra gương mặt của người đàn ông kia, rõ ràng là chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng cô vẫn cảm thấy có một loại cảm giác 

vô cùng quen thuộc bị đè nén, nó xen lẫn với các loại cảm giác khác, làm cô muốn nắm bắt, rồi lại không thể hình dung được cảm giác đó là gì. 

Lãnh Hoài Cẩn, rốt cuộc là trước đây chúng ta có quen biết nhau hay không. 

Tôi kết hôn với Cố Trường Đình, chuyện này có quan hệ gì đến anh không? 

Cô không hề có cảm giác an toàn nên cuộn mình nằm trên ghế sofa, mang theo những vấn đề rối rắm nghĩ mãi không ra mà thiếp đi… 

Cố Trường Đình nói sẽ cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, thì đúng thật là cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, sau cuộc điện thoại kia, anh không có liên hệ với cô 

lần nào nữa 

Thẩm Vị Ương biết, Cố Trường Đình chu đáo, cho cô thời gian để bình tĩnh lại, bình tĩnh để đưa ra quyết định bằng lý trí để sau này cô không hối hận. 

Chỉ điểm này thôi, Cố Trường Đình cũng làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn so với người đàn ông khác. 

Người đàn ông khác. 

Lúc ý thức được suy nghĩ của mình, Thẩm Vị Ương nhìn tấm gương trước mặt mà ngây ngẩn cả người. 

Cô đang so sánh Cổ Trường Đình với ai? 

Tại sao đột nhiên cô lại có ý nghĩ như vậy. 

Ngoại trừ Cố Trường Đình, cô đã tiếp xúc với những người đàn ông khác sao? 

Vào lúc cô đang ngẩn người, chuông di động reo lên, là điện thoại của tiểu Y Y gọi đến. 

“Cô giáo, hôm nay cô có đến dạy Y Y vẽ tranh không? Y Y đã ăn xong điểm tâm rồi, bây giờ đang chuẩn bị chạy bộ buổi sáng cùng với bố và em trai đó.” 

Nghe được giọng nói trẻ con của cô bé, tâm trạng vốn dĩ còn đang ủ dột của Thẩm Vị Ương dần dần trở nên vui vẻ một chút: “Cô đang thay quần áo, một lát sẽ đến nhà 

cháu ngay.” 

Giọng nói của Tiểu Y Y càng vui vẻ hơn: “Vậy cháu sẽ ngoan ngoãn chờ cô đến, không gặp không về nha.” 

“Y Y“, tại thời điểm tiểu Y Y đang muốn cúp điện thoại, Thẩm Vị Ương sốt ruột gọi cô bé lại: “Bố của cháu hôm nay có ở nhà không?” 

Kể từ ngày bị người đàn ông đó cưỡng hôn trong nhà của Lục Vân Sâm, cô bắt đầu kháng cự gặp mặt người đàn ông đó. 

Nếu hôm nay cô đến nhà dạy vẽ cho Y Y mà gặp phải anh ta, cô sẽ cảm thấy xấu hổ. 

Nếu biết trước người đàn ông này sẽ làm cho cô phải lo lắng đề phòng như vậy, có lẽ cô sẽ không vì một bức tranh ở phòng triển lãm nghệ thuật mà đồng ý làm cô giáo 

dạy vẽ cho con gái anh ta. 

Di động dành cho trẻ con của tiểu Y Y mở loa khuếch đại âm thanh, nên khi nghe được Thẩm Vị Ương hỏi như vậy, cô bé không có lập tức trả lời mà ngẩng đầu lên nhìn 

bố đang đứng trước mặt mình. 

Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu với cô bé. 

Vì thế, cô bé lập tức nói với Thẩm Vị Ương: “Bố cháu rất bận rộn, bố thường xuyên không ở nhà luôn ấy.” 

Thường xuyên không ở nhà, điều này cũng rất có lý, chỉ có một ít thời gian ở nhà mà thôi, vậy thì đây là vấn đề xác suất, nếu mà mẹ gặp phải, vậy thì cũng không còn 

cách nào khác à nha. 

Cô nhóc có đầy ý tưởng xấu nào đó nghĩ như vậy. 

Tất nhiên, ở bên này, Thẩm Vị Ương sẽ không nghĩ được cô bé còn nhỏ như vậy mà đã có chiến thuật hẳn hoi, nghe thấy cô bé nói như vậy, trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra: “Vậy Y Y ngoan ngoãn ở nhà chờ cô, bây giờ cô giáo lập tức lái xe đến ngay.” 

Tiểu Y Y ngọt ngào nói với di động: “Dạ vâng, dạ vâng, Y Y sẽ ngoan ngoãn chờ cô giáo.” 

“Bố, có phải Y Y rất thông minh hay không?” 

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Y Y ở một giây trước vẫn là bé ngốc ngốc đáng yêu, quay đầu lại đã bắt đầu tìm Lãnh Hoài Cẩn đòi phần thưởng. 

“Hôm nay học vẽ sẽ rất mệt luôn á, tối nay Y Y chơi cả đêm để xả xì trét được không bố?” 

Cô nhóc này vậy mà dám bắt bí mình. 

Nhìn thấy dáng vẻ cô nhóc tiểu Y Y đang nghiêm túc ra sức bắt chẹt chính mình, Lãnh Hoài Cẩn mỉm cười, lấy tay sờ sờ tóc của cô gái nhỏ, nói: “Hôm nay ngoại lệ cho con chơi trò chơi cả đêm đó, nhưng đến mười giờ phải đi ngủ đấy nhé.” 

Chơi từ bảy giờ đến mười giờ, tổng cộng là ba tiếng đồng hồ, vậy cũng đủ rồi. 

Tiểu Y Y cảm thấy cả người thoải mái, lập tức vui vẻ nhìn bố của mình cười, nói: “Cảm ơn bố, sau này con vẫn sẽ giúp bố theo đuổi mẹ.” 

Cô nhóc này thật là tinh nghịch, cái gì cũng hiểu hết. 

Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ con gái của mình thông minh rồi lại đáng yêu, trong mắt anh tràn đầy sự thương yêu chiều chuộng. 

Lúc này, A Nặc cũng đi đến, bé vừa mới chậm rãi dùng cơm xong, hiện tại đang mặc trên người bộ quần áo gia đình giống với Lãnh Hoài Cẩn và tiểu Y Y, đến đây chuẩn bị chạy bộ buổi sáng chung với họ. 

Lãnh Hoài Cẩn cẩn thận sửa sang quần áo lại cho tiểu A Nặc, sau đó nhìn cậu bé, hỏi: “A Nặc, hôm nay mẹ về đây, con có biết phải làm như thế nào không?” Nhắc tới mẹ, hốc mắt của tiểu A Nặc lập tức đỏ hoe: “Con… Con không thể gọi là mẹ, con, con phải gọi bằng cô giáo.” 

Lãnh Hoài Cẩn thương yêu vỗ vỗ cái vai nhỏ xíu của cậu bé: “Không phải không thể gọi, mà chỉ là tạm thời không thể gọi mà thôi, không thể làm mẹ sợ, bởi vì hiện tại mẹ đã quên chúng ta, chờ một đoạn thời gian nữa mẹ quen thuộc chúng ta một lần nữa, thì A Nặc lại có thể gọi mẹ rồi.” 

A Nặc hiểu chuyện ngoan ngoãn gật đầu, nhưng hốc mắt vẫn còn đỏ hoe như cũ. 

Lãnh Hoài Cẩn không an ủi cậu bé thêm nữa, mà chỉ im lặng dẫn chị em bọn họ chạy bộ. 

A Nặc là bé trai. 

Lúc trước bởi vì cậu bé bị bệnh, cho nên dù là Vị Ương hay là anh, đều vô cùng chăm sóc A Nặc một cách tỉ mỉ, lo lắng giống như cậu bé là đồ sứ dễ võ nên vô cùng 

nâng niu. 

A Nặc tuy rằng còn nhỏ, nhưng nếu luôn được hưởng một loại chăm sóc tỉ mỉ như vậy, thì tính tình sẽ rất dễ trở nên yếu đuối. 

Anh chăm sóc cho bé đã hơn một năm, hiện tại sức khỏe đã không có gì khác thường so với các bạn nhỏ cùng lứa nên anh không thể chiều chuộng cậu bé nữa, phải 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận