Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Đa số hộ gia đình bây giờ, nhất là những nhà có con nhỏ, hoặc là phụ nữ sống một mình đều sẽ lắp camera giám sát, bình thường mà nói đúng là không có gì kì lạ. 

Nhưng nhớ tới cảm giác kỳ quái khi Tiêu Diễn và Mộ Vân Tưởng ở chung, Thẩm Vị Ương cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. 

Mà đúng lúc này, Lãnh Hoài Cẩn cũng tới đây, thoạt nhìn là một bộ dáng phong trần mệt mỏi, rất sốt ruột. 

“Tổng giám đốc Lãnh sốt ruột cái gì vậy, sợ vợ anh ở chỗ tôi xảy ra chuyện hay sao?” 

Tiêu Diễn cười như không cười châm chọc Lãnh Hoài Cẩn. 

Người đàn ông cao lớn lạnh lùng kéo cô ra sau lưng mình, sau đó lạnh mặt đối diện với Tiêu Diễn: “Tổng giám đốc Tiêu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến đón vợ tôi về nhà 

mà thôi.” 

Nói xong, anh lập tức lôi kéo Thẩm Vị Ương rời đi, khiến Thẩm Vị Ương cũng không kịp nói lời tạm biệt với Mộ Vân Tưởng, chỉ có thể vội vàng ôm con mèo trong ngực 

rời đi. 

mèo. 

“Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn, anh làm gì vậy?” 

Dường như bị dọa sợ, vừa đến sân vườn, con mèo trong ngực đã sợ tới mức nhảy ra khỏi lòng Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương lập tức hất tay Lãnh Hoài Cẩn ra, đi tìm 

Cũng may con mèo Ragdoll này không thích chạy loạn, tính cách tương đối dịu dàng, rất nhanh Thẩm Vị Ương ôm nó trở lại trong lòng mình. 

Sau khi an ủi mèo con xong, Thẩm Vị Ương đi lướt qua Lãnh Hoài Cẩn, một ánh mắt cũng không thèm cho anh. 

Nhưng khi cô đi ngang qua anh, lại bị anh kéo thẳng lên xe. 

Mèo con thiếu chút nữa lại bị dọa, lần này Thẩm Vị Ương không thể nhịn được nữa, giận dữ nói với người đàn ông: “Lãnh Hoài Cẩn, rốt cuộc anh muốn làm gì?” 

Lãnh Hoài Cẩn không nói chuyện ngay, mà là buồn bực lái xe, chờ sau khi xe rời khỏi Tiêu Công Quán, anh mới mở miệng nói: “Hôm nay sao em lại đến nơi này?” Thẩm Vị Ương cười lạnh một tiếng: “Thì ra anh Lãnh cũng biết nói chuyện.” 

Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn không tốt lắm: “Đừng giận dỗi với anh, sau này, chuyện của Tiêu Diễn và Mộ Vân Tưởng em không cần quan tâm, Tiêu Diễn không phải là người 

tốt, em không nên đắc tội với anh ta.” 

” 

Thẩm Vị Ương nhìn sườn mặt tinh xảo của người đàn ông, cười lạnh: “Thì ra còn có người tổng giám đốc Lãnh phải sợ sao?” 

Lãnh Hoài Cẩn cười nhạo một tiếng: “Tại sao anh phải sợ anh ta?” 

Thẩm Vị Ương: “Vì sao tôi không thể đắc tội với anh ta, anh không thể bảo vệ tôi sao?” 

Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt, không ngờ cô lại nói như vậy. Cô đã quen với việc đứng một mình, anh cũng nghe nói cô chính là biên kịch Tiểu Thất kia, cũng biết trước khi 

mất trí nhớ, sự nghiệp của cô xuất sắc bao nhiêu, cô không cần dựa vào đàn ông đến mức nào. 

Nhưng bây giờ, cô lại tìm kiếm sự bảo vệ từ anh. 

Trong lòng anh hơi rối rắm. 

“Vị Ương, Vị Ương, em…” 

Anh ấp úng không biết nói cái gì, chỉ biết trong lòng mình vô cùng sung sướng. 

Tâm trạng của Thẩm Vị Ương ngược lại không có thay đổi quá nhiều, thái độ đương nhiên nhìn anh hỏi: “Tôi là vợ anh, nếu tôi bị người đàn ông khác bắt nạt, mặt anh cũng không đẹp đâu nhỉ?” Lãnh Hoài Cẩn nhất thời quên mất vừa rồi mình phải cảnh cáo cô cái gì, trong đầu lúc này tràn ngập dòng chữ “cô đang tìm kiếm sự bảo vệ từ anh, bây giờ cô mới chịu cần anh“. 

Thậm chí, anh còn hy vọng lúc này Tiêu Diễn thật sự là chó cùng rứt giậu, làm cái gì đó, sau đó anh sẽ xử lí anh ta, thu hoạch chút thiện cảm từ cô. 

Sau khi ý thức được suy nghĩ của mình như một đứa biến thái, Lãnh Hoài Cẩn lập tức lấy lại tinh thần, một lần nữa nghiêm túc nói với Thẩm Vị Ương: “Tiêu Diễn không 

phải là người bình thường, đến anh cũng phải cẩn thận với anh ta.” 

Nói xong câu đó, anh tiếp tục bổ sung: “Tất nhiên, anh sẽ bảo vệ em.” 

Anh nói với thái độ trịnh trọng, làm cho Thẩm Vị Ương thấy rất khó chịu, dù sao vừa nãy cô thuận miệng nói một câu như vậy, cũng chỉ là tùy tiện nói chơi, mục đích chủ yếu vẫn là chặn họng anh. 

Không nghĩ tới anh coi là thật. 

Trong lòng Thẩm Vị Ương trăm mối ngổn ngang, lập tức chuyển đề tài: “Anh sợ em đắc tội Tiêu Diễn, hay là sợ em biết chuyện tốt của hai người trước kia từ chỗ Mộ Vân Tưởng.” 

Lãnh Hoài Cẩn im lặng nở nụ cười: “Chuyện tốt gì chứ? Anh với Mộ Vân Tưởng lúc đó có thể có chuyện tốt gì? Không phải là em nghĩ anh với Mộ Vân Tưởng có quan hệ 

mờ ám đó chứ?” 

Câu trêu chọc cuối cùng, tâm trạng của anh không tệ lắm. 

Nhưng Thẩm Vị Ương lại đỏ mặt, xấu hổ lắp bắp nói: “Chẳng… chẳng lẽ không đúng sao? Anh cho cô ấy đi cửa sau vào công ty, nếu giữa anh và cô ấy không có gì, tại sao anh lại cho cô ấy vào công ty? Không phải là muốn ‘nhà ở ven hồ hưởng trọn ánh trăng‘ sao?” 

“Vậy anh cũng cho em đi cửa sau, em đi làm thư ký cho anh thế nào? Mỗi ngày hai mươi tư giờ trông chừng anh, xem anh còn có quan hệ với người phụ nữ nào khác không.” 

Chỗ ngã rẽ đèn giao thông, sau khi anh dừng xe lại, quay đầu tươi cười nói với cô, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. 

Thẩm Vị Ương bị anh nhìn chằm chằm đến khi hai má nóng bừng, vội vàng từ chối: “Tôi không nhàn rỗi như vậy, Lãnh Hoài Cẩn, tôi nhất định sẽ ly hôn với anh.” 

Có một số việc có lẽ nhắc tới nhiều, sẽ chết lặng, sẽ quen dần, hoặc có lẽ là biết cô nói như thế nào cũng vô dụng, cho nên bắt đầu dung túng chiều chuộng cô. Lúc này Lãnh Hoài Cẩn nghe thấy cô lại nhấn mạnh dự định của cô, trong lòng rất bình tĩnh: “Được, anh chờ ngày em và anh ly hôn.” 

Không chỉ trong lòng bình tĩnh, lúc anh nói những lời này, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện với một đứa nhỏ không hiểu 

chuyện. 

Tựa như đấm vào bịch bông, Thẩm Vị Ương hơi sụp đổ: “Lãnh Hoài Cẩn, anh..” 

“Anh thế nào? Không muốn ly hôn với anh nữa à?” 

Người đàn ông mỉm cười quay đầu nhìn cô một cái, hỏi. 

Thẩm Vị Ương bị anh chọc tức không nhẹ: “Tôi…” 

“Anh chú ý thái độ của anh một chút!” 

Lãnh Hoài Cẩn vẫn nói với giọng điệu rất trà: “Thái độ của anh làm sao vậy? Không phải lúc nào cũng muốn ly hôn với anh hay sao? Chẳng lẻ thái độ chờ ly hôn của anh bây giờ là không đúng à? Vị Ương, chẳng lẽ em muốn chơi lạt mềm buộc chặt‘ với anh sao?” 

“Cái gì mà lạt mềm buộc chặt, tổng giám đốc Lãnh suy nghĩ nhiều rồi.” Sắc mặt Thẩm Vị Ương trong nháy mắt trầm xuống, không thể so đo với người đàn ông lươn lẹo này nữa. 

Dù sao trong lòng cô cũng đã quyết định, nhất định phải ly hôn với anh. 

Dường như là bị thái độ lươn lẹo này của anh làm cho tức giận, dọc theo đường đi cô cũng không nói gì nữa, sau khi xuống xe ôm theo mèo con rời đi, không quay đầu lại, đi thẳng về phía tòa chung cư. 

đổi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận