Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Bà tư không phải là nhà giàu mới nổi à, năm đó nếu không phải được gả vào nhà họ Lãnh, cô xem chỗ chúng ta có ai có thể nhìn bà ta thêm một cái sao?” 

“Đúng vậy đó, gà rừng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng mà thôi, thật đúng là tự đề cao bản thân. Năm đó nếu không phải Tứ Gia nhà họ Lãnh nhất thời hồ đồ bị bà ta mê hoặc, làm sao bà ta có cơ hội này?” 

“Chỉ là đáng thương Tứ Gia của nhà họ Lãnh vì kết hôn với bà ta mà địa vị ở nhà họ Lãnh rớt xuống nghìn trượng, tiền đồ tốt đẹp cũng không còn.” 

Tứ Gia nhà họ Lãnh, bà tư? 

Thẩm Vị Ương nghe thấy lời bàn tán của những người này, trong lòng có chút kinh ngạc. 

Nhìn độ tuổi, người trước mắt này vậy mà lại là thím tư của Lãnh Hoài Cẩn ư? 

Lúc cô và Lương Thiến mặt đối mặt, Lương Thiến cũng đang dùng ánh mắt căm hận nhìn cô. 

“Cô chính là cô chủ mà nhà họ Lục mới nhận về, tôi nhớ không nhầm, cô và Hoài Cẩn nhà chúng tôi…” 

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây, cũng may là tìm được.” 

Lúc này một cô gái mặc lễ phục có gương mặt em bé đi tới đồ tay Lương Thiến, kịp thời ngắt lời bà ta. 

Bên cạnh cô là một người phụ nữ mặc sườn xám xanh nhạt, tư thái rất tốt, trong độ tuổi cũng không lớn. 

Thấy con gái tới đây, Lương Thiến càng khoa trương. 

“Hoan Hoan, Uyển Uyển, hai đứa tới đúng lúc lắm, để mẹ giới thiệu với hai đứa, vị này là cô chủ của nhà họ Lục, cô ta chính là…” 

“Mẹ, vừa rồi con nhìn thấy một bộ châu báu, cảm thấy rất hợp với mẹ, mẹ đi xem với con một chút đi.” 

Lúc bà ta muốn tiết lộ quan hệ của Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn trước mặt mọi người lần nữa, Lãnh Hoan lại lên tiếng ngắt lời bà ta. 

Lần trước có lẽ là trùng hợp, nhưng lần này là thật sự đang cứu cánh cho Thẩm Vị Ương. 

Thẩm Vị Ương cũng cảm nhận được thiện ý của Lãnh Hoan, cô nhẹ gật đầu với cô ta tỏ vẻ cảm ơn. 

Mà Lương Thiến lại bất mãn trừng con gái của mình: “Lãnh Hoan con có ý gì?” 

Lãnh Hoan khẽ cười bảo: “Con cảm thấy bộ châu báu kia rất tôn mẹ nên muốn lấy để tặng cho mẹ. Sao nào, tấm lòng của con gái mẹ cũng không chịu nhận ư? Vậy thì 

đợi lát nữa con kêu anh Cẩn lấy cho mẹ, để anh Cẩn thay con hiếu thảo với mẹ nhé.” 

CÔ.” 

Lãnh Hoài Cẩn cũng tới ư? 

Nghe Lãnh Hoan nói với Lương Thiến như vậy, trong lòng Thẩm Vị Ương cảm thấy căng thẳng khó hiểu. 

Sau khi mẹ con bọn họ đi, người phụ nữ mặc sườn xám kia vẫn chưa đi mà tiến lên chào hỏi Thẩm Vị Ương: “Chào cô Lục, tôi là Úc Uyển, rất hân hạnh được biết 

Úc Uyển nói chuyện rất êm tai, nhẹ nhàng, mặc một bộ sườn xám trông dịu dàng phóng khoáng, giống như loại con gái sẽ được rất nhiều người thích. 

Nhưng chẳng biết vì sao lúc Thẩm Vị Ương bắt tay với cô ta, nhìn nụ cười dịu dàng động lòng người của cô ta, trong lòng cứ cảm thấy là lạ. 

“Tôi đi tìm Hoan Hoan và thím tư trước, cô Thẩm, hẹn gặp lại.” 

Sau khi chào hỏi ngắn gọn, cô thấy cô ta bày ra nụ cười xem như nhẹ nhàng thuần khiết. 

“Chúng ta cũng tới sảnh triển lãm xem thử đi, người nhà họ Lãnh đúng là càng lúc càng không có gia giáo.” 

Bị Lương Thiến quấy rầy một trận, bà cụ Lục không còn hào hứng, trong lòng hơi buồn bực. 

Bà Lục lập tức trấn an: “Mẹ, tính tình của Lương Thiến là vậy đó, mẹ đừng để một tiểu bối chọc giận cơ thể.” “Mẹ thấy mẹ thật sự bị chọc tức thì con sẽ vui mừng đúng không?” 

Bà cụ Lục mất hứng gạt tay bà Lục cười mỉa. 

Bà Lục không nói gì thêm, hốc mắt lại đỏ lên. 

Mộ Thanh Hoan có chút bận tâm nhìn về phía bà ấy, bà ấy lại nhẹ nhàng lắc đầu, cười khẽ nói: “Không sao, tâm trạng bà nội không tốt, con ở đây xem thêm với Vị Ương 

đi, mẹ đi xem bà nội.” 

Tuy rằng lúc trước bà Lục cũng từng làm sỉ nhục Mộ Thanh Hoan, nhưng sau khi chân chính tới nhà họ Mộ, biết sự bất đắc dĩ của bà Lục, Mộ Thanh Hoan không còn 

chán ghét bà như vậy nữa. 

Sẽ không quá thân thiết, nhưng vì lý do yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cũng sẽ thương tiếc bà ấy thêm một chút. 

Lúc này cô ấy không nó khiến bà ấy lúng túng khó xử trước mặt con cháu nên không đi theo, cùng Thẩm Vị Ương đi dạo xung quanh trước. 

Lúc chỉ còn lại hai người là cô ấy và Thẩm Vị Ương, cô ấy mới nói chuyện vừa rồi: “Người tên Úc Uyển kia, cậu cũng phải cẩn thận một chút.” 

Động tác cầm lấy bánh ngọt của Thẩm Vị Ương có chút khựng lại, cô vốn tưởng rằng mình nhạy cảm, không ngờ rằng Mộ Thanh Hoan cũng nói vậy. 

“Thanh Hoan, tại sao cậu lại nói thế?” 

Mộ Thanh Hoan: “Trước khi cô ta đi đã gọi thím tư, có thể gọi như vậy không phải có liên quan tới Lãnh Diệp thì là có liên quan tới Lãnh Hoài Cẩn.” 

Thẩm Vị Ương hỏi: “Lãnh Diệp là ai?” 

Mộ Thanh Hoan đáp: “Lãnh Diệp là em họ của Lãnh Hoài Cẩn, con trai Tam Gia đời trước của nhà họ Lãnh, anh họ của Lãnh Hoan. Có điều giống như Lãnh Hoan, huyết mạch dòng chính đều nắm công việc cốt lõi của gia tộc, tách ra quản lý ở các nơi, không có ở Đế Đô, vì vậy Úc Uyển này chỉ có thể tới vì Lãnh Hoài Cẩn.” 

Đêm nay hình như Lãnh Hoài Cẩn cũng tới, không biết có phải là tới cùng cô Úc này hay không. 

Nghĩ tới đây, tâm trạng Thẩm Vị Ương có chút phức tạp. 

Úc Uyển này có phải đối tượng ngoại tình của Lãnh Hoài Cẩn hay không? 

Nếu là vậy, đêm nay nếu Lãnh Hoài Cẩn thân mật với cô ta, cô tìm được chứng có, có phải có thể ly hôn với anh hay không? 

“Thanh Hoan cậu biết Úc Uyển hả?” Thẩm Vị Ương hỏi với tâm trạng phức tạp. 

Giống như nhìn thấy thành công, nhưng chẳng biết vì sao cô có chút không vui nổi. 

Mộ Thanh Hoan trái lại không chú ý tới chút thay đổi cảm xúc của cô, cũng vốn không chú ý. 

Cô hỏi chuyện Úc Uyển, cô ấy xem như cô đang chú ý tới người phụ nữ liên quan tới Lãnh Hoài Cẩn, ghen ấy mà. 

Lúc này cô ấy lập tức nói: “Không biết, trước kia chắc là không ở Đế Đô, thấy cô ta đi theo Lãnh Hoan và mẹ của cô ấy nhanh như vậy, chắc là vì không quen biết ai ở đây. Vị Ương, tớ cảm thấy cô ta không bằng cậu.” 

Sự chú ý của Thẩm Vị Ương đặt hết vào nửa câu đầu của cô ấy. 

Thì ra còn nuôi ở thành phố khác sao? 

Không được, tối nay là một cơ hội tốt, cô không thể để Lãnh Hoài Cẩn biết cô cũng tới, nhất định phải cho bọn họ cơ hội gặp lại sau khi xa cách đã lâu, sau đó cô lấy bằng chứng. 

Thẩm Vị Ương đè chút cảm giác khó chịu trong lòng xuống, nói với Mộ Thanh Hoan: “Thanh Hoan, tạm thời tớ còn có việc, đi trước đây.” 

Mặt Mộ Thanh Hoan ngơ ngác: “Cái gì, đi bây giờ sao? Vị Ương, chẳng phải đã nói cậu sẽ ở bên cạnh tớ hả? Tại sao bây giờ nói đi là đi rồi?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận