Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Cởi… cởi quần áo?” 

Chris bị cô dọa sợ lập tức lấy hai tay che ngực, nhìn cô với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nói: “Chị gái! Chị như này vội quá à! Người ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” 

Nhìn thấy buổi đấu giá từ thiện tối nay đã sắp chính thức bắt đầu rồi, Thẩm Vị Ương cố nhịn, không kích động trợn mắt, nhìn anh ta lạnh lùng nói: “Anh nghĩ nhiều rồi đó chàng trai! Tôi chỉ muốn anh cởi quần áo ra cho tôi mặc, tôi…” 

Ánh đèn bên này tối tăm cũng không ảnh hưởng tới việc Thẩm Vị Ương thấy rõ thân hình của Chris, cô kịp thời phản ứng lại, quyết đoán từ bỏ: “Thôi được rồi! Anh có cách nào lấy một bộ đồ nam giúp tôi không? Vừa vặn với cơ thể, có thể mặc vào.” 

Quần áo của Chris quá rộng đối với cô. Cô vốn định âm thầm nhưng nếu mặc một bộ quần áo không hợp với vóc người đi vào, sự sẽ trở thành tiêu điểm của toàn hội 

trường. 

Chris nhìn Thẩm Vị Ương hiếu kỳ, sau khi nhìn thấy bộ quần áo như nữ tu già trên người cô, mới hiểu rõ: “Bộ đồ này thật sự rất xấu, mà dù xấu thế nào cô cũng không thể cởi bỏ, mặc quần áo đàn ông chứ!” 

Thẩm Vị Ương: “Nếu như anh không muốn giúp thì thôi vậy. Bây giờ tôi sẽ từ chức ở Alice, tôi đã sớm đã không cần công việc này nữa rồi!” 

“Aiya, bà cô à, cô đừng đi được không? Là tôi sai, tôi sai, có được chưa?” 

Vừa thấy Thẩm Vị Ương định đi, Chris lập tức kéo cô, kêu cô bình tĩnh lại. 

Lúc này Thẩm Vị Ương mới dừng bước: “Tốt nhất là có tóc giả, có kính râm gì đó.” 

Chris: “Tổ tông, cô đang làm khó dễ tôi sao?” 

Thẩm Vị Ương: “Không được sao? Không được thì thôi, vậy tôi vẫn cứ từ chức vậy. Dù sao kiểu người có cũng được không có cũng được như tôi, dưới trướng của bậc thầy Chris chắc chắn có cả đống!” 

Chris nhìn dáng vẻ kiêu căng của Thẩm Vị Ương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động vừa rực rõ vừa kiêu ngạo, than thở bất đắc dĩ: “Là lỗi của tôi, là tôi sai, có được 

không? Tôi sợ cô rồi! Tối nay tới tham gia bữa tiệc từ thiện còn có một ngôi sao, trong xe RV của cô ấy chắc có tóc ngắn và quần áo gì đó. Tôi đi mượn cho cô, nhưng mà cô 

không được nói ra đâu đấy. Vóc dáng của cô ấy rất giống cô, lần trước nhìn thấy cô ấy từ phía sau, suýt chút nữa tôi đã nhận nhầm thành cô.” 

Thật sự giống như vậy sao? 

Thẩm Vị Ương cảm thấy có hơi mơ hồ. 

Nhưng mà lúc cô đi tới chỗ xe RV của ngôi sao kia, đã không có cô ấy. 

Trợ lý nói với Chris, hình như tâm trạng của cô ấy tạm thời không tốt lắm, chào buổi sáng xong bèn tự mình rời đi trước. 

Người rời đi rồi nhưng đồ vật mà Thẩm Vị Ương muốn thì đều có, cũng không cần để ý nhiều. 

“Nếu vậy thì nói một tiếng cảm ơn với cô Thân giúp tôi. Những món đồ này, tôi muốn mua lại.” 

Lúc Thẩm Vị Ương ở nước Ý cũng từng qua lại với ngôi sao, cô biết có một vài ngôi sao ưa sạch sẽ, không thích dùng lại đồ mà người khác từng sài. 

Trợ lý lập tức nói: “Những đồ này vốn là quần áo mà cô Thân đã quay xong, sau này sẽ không dùng nữa. Cô Thân nói cô Thẩm muốn lấy cũng được. Nếu như cô thấy ngại thì chờ lần sau, cô ấy sẽ tìm cô đặt may áo cưới. Cô có thể cho cô ấy chen vào, gặp cô sớm hơn một chút là được!” 

Ngôi sao đang nổi sao lại nhanh chóng nghĩ đến chuyện kết hôn chứ? Thẩm Vị Ương cũng không nghĩ nhiều, sau khi đồng ý lại bổ sung thêm một câu, sau này sẽ mời 

cô ấy ăn cơm để cảm ơn. Sau đó liền đi thay quần áo. 

Cô cải trang xong, từ trên xe RV nhảy xuống, Chris ngạc nhiên, miệng mở to tới mức nhét được một quả trứng gà: “Như này thật sự là không nhìn ra cô luôn đấy!” Thẩm Vị Ương muốn mình trông giống như một người đàn ông, bén quay qua nói cảm ơn với trợ lý của Thân Khiết: “Điều này còn nhờ vào kỹ thuật trang điểm của 

CÔ!” 

Trợ lý thẹn thùng mỉm cười: “Cũng may là cô không chê!” 

Trò chuyện một hồi, Thẩm Vị Ương đi theo sau Chris, giả dạng trợ lý của Chris đi vào sảnh tiệc. 

Sau khi cô đi rồi, cách không xa phía sau xe RV xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp đang mặc lễ phục. 

Cô ấy nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Vị Ương, suy nghĩ thẫn thờ: “Tiểu Trương! Em nói xem, có phải cô ấy rất giống chị đúng không?” 

Trợ lý lập tức nói: “Không có! Chị à! Chị nghĩ nhiều rồi. Ella là Ella, chị là chị, làm sao lại giống nhau cơ chứ?” 

Ánh mắt Thân Khiết sáng lấp lánh: “Em nói xem, nếu như bây giờ chị gọi điện thoại bảo anh Lãnh đưa chị ra bờ sông tản bộ, anh ấy sẽ đến không?” 

Trợ lý lập tức im lặng, không nói gì thêm. 

Thân Khiết cười khổ sở, ngước nhìn lên trời, ngăn cho nước mắt của mình không rơi xuống làm nhòe lớp trang điểm mắt: “Không cần em nói, chị cũng biết anh ấy sẽ 

không tới. Chị có thể có hôm nay, cũng là may mắn, nhưng cũng chỉ là nương theo ánh sáng rực rõ của cô ấy mà sống sót.” 

“Anh Cẩn!” 

Lúc Lãnh Hoài Cẩn vào trong phòng bán đấu giá, nhìn thấy Úc Uyển, cau mày. 

Lãnh Hoan mở miệng trước, nhường chỗ cho Lãnh Hoài Cẩn, hóa giải bầu không khí ngượng ngùng lúng túng, để Lãnh Hoài Cẩn ngồi ở vị trí bên cạnh, còn cô ta thì ngồi ở giữa anh và Úc Uyển, chỗ ngồi chuyên biệt mà ban đầu Lương Thiến đã dành cho anh. 

Lương Thiến nhìn thấy con gái nhường chỗ như vậy, trong lòng có hơi không vui, trừng cô ta một cái: “Hoan Hoan! Sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ!” 

Lúc này Lãnh Hoan vô cùng nhức đầu, thật sự muốn nói với mẹ ruột của mình rằng không biết nói chuyện thì có thể câm miệng. 

Trái lại Úc Uyển lại rất bình tĩnh, tươi cười chào hỏi Lãnh Hoài Cẩn: “A Cẩn! Anh đến rồi!” 

Người xưa nói không giơ tay đánh người đang tươi cười, Úc Uyển như này khiến Lãnh Hoài Cẩn cũng không tiện nói gì, chỉ khẽ gật đầu, biểu thị mình đã nhìn thấy cô ta 

tới rồi. 

Sau đó cũng ngồi xuống, cúi đầu nhìn điện thoại, gửi tin nhắn cho Thẩm Vị Ương: “Bây giờ đang ở đâu?” 

Anh nghe nói tối nay cô sẽ tới, cho nên mới đến, định chờ lát thấy được món đồ gì mà cô thích thì sẽ chụp lại gửi cho cô. 

Nhưng sau khi vào bên trong, lại chỉ nhìn thấy Mộ Thanh Hoan, bà cụ Lục và bà Lục, không nhìn thấy cô đâu. 

Mà lúc này, Thẩm Vị Ương đã cải trang thành người đàn ông đi theo sau Chris tìm vị trí ngồi, điện thoại bỗng sáng lên. 

Cô mở lên, liền thấy Lãnh Hoài Cẩn gửi tin nhắn tới WeChat của cô. 

Là thăm dò cô có ở gần đây không, để anh được hẹn hò với những người phụ nữ khác sao? 

Thẩm Vị Ương cười khẩy. 

“Ở nhà, cho hai đứa bé ăn cơm tối, xin tổng giám đốc Lãnh đừng tới quấy rầy hứng thú ăn cơm của tôi.” 

Anh muốn ngoại tình thì cứ ngoại tình, tôi tìm chứng cứ thì cứ tìm chứng cứ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận