Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Cậu Diệp, cậu bị sao vậy?” 

Đầu dây bên kia, Lãnh Hoan thật sự ngạc nhiên khi nghe tiếng ho khan của Thẩm Vị Ương, cô ta cảm giác tiếng ho ấy hơi giống giọng phụ nữ. 

Lãnh Hoài Cẩn vội đứng dậy đi tới xoa lưng giúp cô điều tiết lại nhịp thở, bấy giờ Thẩm Vị Ương mới ý thức được hành động vừa rồi của mình thất thổ đến nhường nào.

Sau khi định thần, giọng nói trở lại bình thường cô mới dám nói lời cảm ơn với Lãnh Hoài Cẩn, lúng túng trả lời Lãnh Hoan: “Sao tự dưng cô Lãnh đây lại nhớ tới tôi thế này? Còn muốn mời tôi đi xem phim nữa?” 

Đúng là chuyện lạ có thật! 

Lúc trước, khi cô còn ở nhà họ Lãnh cô gái tên Lãnh Hoan này vốn rất ghét cô kia mà? Giờ lại uống nhầm thuốc hay sao? 

Ban đầu Lãnh Hoài Cẩn vẫn chưa biết chuyện gì khiến cô giật mình tới nỗi họ khan như vậy, sau khi biết khuôn mặt anh tối sầm: “Cậu muốn đi xem phim với một cô gái 

sao?” 

Mà bấy giờ Thẩm Vị Ương còn đang bận khiếp sợ mấy lời Lãnh Hoan nói, cô nào có tâm trạng để ý Lãnh Hoài Cẩn nói gì đâu chứ. 

“Cô Lãnh, có lẽ đêm nay tôi có tí việc, tôi..” 

“Anh đang từ chối tôi đó sao?” 

Giọng nói không vui của Lãnh Hoan vang lên ở đầu bên kia. 

“Diệp Trúc Tâm, anh là người đàn ông đầu tiên dám từ chối tôi.” 

Thẩm Vị Ương: “” 

Tôi là người phụ nữ giả nam đầu tiên được cô gọi điện hẹn gặp. 

Lãnh Hoan mất kiên nhẫn: “Đêm nay anh không rảnh đúng không? Được thôi, vậy anh hãy nói tôi biết chừng nào anh rảnh, ngày mai hay ngày mốt? Nếu anh vẫn tiếp tục từ chối thì tôi sẽ trói anh vác tới rạp chiếu phim.” 

Thẩm Vị Ương: “… Được, vậy hẹn ngày mốt đi.” 

Ban đầu cô định tìm bừa cái cớ để “Diệp Trúc Tâm” rời khỏi thủ đô, sống mai danh ẩn tích, thật không ngờ bà cụ non Lãnh Hoan lại ngang ngược tới mức đó. 

Thẩm Vị Ương có cảm giác nếu cô không đồng ý, cô gái đó nhất định sẽ không buông tha cô. 

Đến lúc đó, lõ như cô ta tra ra được “Diệp Trúc Tâm” là chị dâu mình thì ngượng chín mặt. 

“Lãnh Hoan có bạn trai rồi.” 

Sau khi cả hai cúp máy, Lãnh Hoài Cẩn nhìn Thẩm Vị Ương nói bằng giọng điệu thờ ơ. 

Thẩm Vị Ương xấu hổ tới nỗi không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy, vậy tại sao? Tại sao cô Lãnh lại muốn mời tôi đi xem phim?” 

Lãnh Hoài Cẩn không trả lời thẳng vấn đề, chỉ hỏi: “Vậy tức là cậu Diệp đây đồng ý đi xem phim với con bé đó?” 

Thẩm Vị Ương: “Tôi, tôi… Để đến lúc đó hẵng nói.” 

Cô không muốn khiến Lãnh Hoan buồn bực tức giận để rồi đi tra danh tính của cô. 

Trước đó cô chưa từng làm gì để cố gắng giấu giếm thân phận Diệp Trúc Tâm, vậy nên không thể để cô ta nhúng tay vào điều tra. 

“Có, có lẽ cô ấy đang giận dỗi với bạn trai nên tìm tôi giải sầu mua vui. Mà thôi, chuyện này để sau rồi nói.” 

Dứt lời, cô cúi đầu sải bước ra khỏi căn phòng với Lãnh Hoài Cẩn. 

Ban đầu Lãnh Hoài Cẩn rất tức giận, nhưng khi nhìn điệu bộ hốt hoảng bỏ đi của cô anh lại thấy buồn cười. 

“Bạch Thần, anh làm sao vậy Bạch Thần?” 

Hiệu suất làm việc của Bạch Thần hệt như một cái máy, chẳng mấy chốc đã tổng hợp một số thông tin trước đây về Thẩm Vị Ương khi ở Đế Đô cho cô xem, nhưng 

dường như hôm nay tâm trạng anh ta không được tốt lắm, tâm hồn cứ treo ngược cành cây. 

Thẩm Vị Ương sốt sắng gọi anh ta vài tiếng: “Sao hồn vía cứ để lên mây mãi thế, anh có chuyện gì sao?” 

Bấy giờ Bạch Thần mới hoàn hồn, cười chua xót: “Cứ coi như tôi vừa thất tình đi.” 

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Có phải cô bạn gái ở nước Ý của anh không? Hai người xảy ra mâu thuẫn vì anh tới nước A đấy à?” 

Trông sắc mặt Bạch Thần có chút tiều tụy, nụ cười trên môi anh ta khá gượng gạo: “Có thể coi là vậy, cảm giác đặt chân tới nước A mọi thứ đều xa lạ, có thể cô ấy đã gặp được người tốt hơn cũng chưa biết chừng. Tôi đi tìm cô ấy suốt, nhưng không tìm được.” 

Chuyện tình cảm cũng giống như việc người ta biết uống nước ấm uống nước lạnh, Thẩm Vị Ương không dám bình luận nhiều, sau khi nhận lấy tập tài liệu từ tay anh ta cô nói: “Tôi xin phép cầm tập tài liệu này đi, anh về nghỉ ngơi cho tốt. Đôi khi một người phụ nữ mạnh miệng thế thôi, nhưng bản chất rất dễ mềm lòng, anh thử đi dỗ cô ấy xem sao. Đợi cô ấy bình tĩnh lại rồi ngồi xuống nói chuyện hòa giải với nhau, biết đâu cô ấy đổi ý.” 

Bạch Thần: “Mong là vậy, thế tôi xin phép đi trước, nhớ xem kỹ tài liệu. Còn nữa, cô rất lợi hại, thậm chí còn ưu tú hơn những gì tôi thấy nữa kìa.” 

Một nghệ sĩ nổi tiếng, nhà thiết kế game, tay đua xe số chín… 

Quá khứ của cô hiển hách tựa nắng hè chói chang, mất đi ký ức cũng là mất đi những thứ mà cô am hiểu. Đúng là tổn thất lớn. 

Nếu thật sự là do Lãnh Hoài Cẩn làm hại thì cũng coi như anh tự tạo nghiệp chướng, hủy hoại một người phụ nữ ưu tú như vậy. 

Thẩm Vị Ương cất tài liệu vào trong túi, cô định cầm về nhà xem, việc trước mắt là tiễn Bạch Thần ra khỏi đây. 

Nhưng khi cô vừa mới đứng dậy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, là Lãnh Hoan gọi tới. 

Thẩm Vị Ương nhíu mày, nhưng sau đó cô chọn từ chối nhấc máy. 

Bạch Thần thấy thế bắt đầu trêu ghẹo: “Sao vậy hả? Là Lãnh Hoài Cẩn hay người theo đuổi mới mà khiến cô bực bội bất lực như vậy?” 

Thẩm Vị Ương khóc không ra nước mắt: “Anh đừng có chọc ghẹo tôi, là một em gái muốn hẹn tôi đi xem phim.” 

Bạch Thần nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ: “Cô, cô hấp dẫn cả phụ nữ luôn sao? Ella, cô đang muốn đi trái với lẽ trời đấy à.” 

Thẩm Vị Ương không muốn nói cho anh ta nghe chuyện mình giả nam đi bắt gian, kết quả không thành công thì chớ còn dấn thân vào chuyện mất mặt thế này, nên chỉ 

đành trả lời vài câu qua loa. 

Sau khi tiễn Bạch Thần đi, cô lái xe đến bệnh viện để gặp bác sĩ chuyên khoa não mà cô đặt lịch hẹn trước, xem thử có thể khôi phục lại trí nhớ hay không. 

“Cô Thẩm, não bộ cô rất khỏe mạnh. Chuyện cô mất trí nhớ chắc chắn có liên quan tới việc thôi miên, tôi kiến nghị cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý, xem có thể thức tỉnh lại chuyện quá khứ hay không.” 

“Ý ông là nguyên nhân tôi mất trí nhớ là vì thôi miên? Đó là kết quả mà con người tự làm ra sao?” 

Khi nghe câu trả lời này, Thẩm Vị Ương vừa bất an vừa lo sợ. 

Cô vốn tưởng rằng có thể cô bắt gặp cảnh tượng Lãnh Hoài Cẩn đang ngoại tình với người phụ nữ hoặc người đàn ông nào đó, rồi vì đau lòng quá nên mất trí nhớ. Dù 

sao trước đây Lục Vân Sâm từng nói đại khái về các mốc thời gian trong quá khứ của cô rồi. Năm năm trước cô nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn ngoại tình với một người phụ nữ khác, sau đó gặp tai nạn rồi rơi xuống biển. 

Nhưng lần mất trí nhớ này liệu có phải do con người tác động vào không? 

Khuôn mặt Thẩm Vị Ương bỗng trắng bệch, vừa nghe đã thấy rợn người. 

Là ai đã khiến cô mất trí nhớ? Là tự bản thân cô hay người nào khác? Tại sao họ lại muốn cô mất trí nhớ? 

“Cô Thẩm, cô không sao chứ cô Thẩm?” 

Thấy cô ngồi lặng người một chỗ, bác sĩ hỏi một cách lo lắng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận