Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Vị Ương! Cháu đến rồi!” 

ẩm Vị Ương vừa tới cửa ra vào phủ tổng thống đã có một phu nhân khí chất cao quý ra chào đón cô, còn nở nụ cười hiền lành. 

Thẩm Vị Ương cũng rất quan tâm tin tức trong nước, biết rõ vị phu nhân trước mặt là Liêu Đình, vợ ngài tổng thống, lập tức chào hỏi bà ấy. 

“Chào phu nhân!” 

Liêu Đình nắm tay cô đi vào nhà, nghe thấy cô khách sáo như vậy thì cười nói: “Cháu đừng khách sáo như vậy! Cháu là vợ A Cẩn nên cứ gọi thím là thím hai đi!” 

Liêu Đình nhìn có vẻ rất hiền lành, thế nhưng hai từ thím hai cô thực sự không gọi được. 

Hôm nay cô tới đây là để ly hôn với Lãnh Hoài Cẩn. 

“A Cẩn! Cháu với Vị Ương, Tiểu Lục chờ ở đây một lát, thím đi gọi chú hai của cháu xuống.” 

Sau khi Liêu Đình dắt cô vào nhà, cô bèn nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn. 

Lãnh Hoài Cẩn sải bước tới trước mặt cô, nhìn cô cười lạnh lùng: “Cô Lãnh đã tìm thấy chứng cứ gì thế? Nhanh như vậy đã đến tìm ngài tổng thống giúp đỡ rồi sao?” 

Thẩm Vị Ương không hề sợ hãi mà nhìn thẳng anh: “Đợi đến lúc ngài tổng thống xuống đây thì tổng giám đốc Lãnh sẽ biết. Vẫn là câu nói kia, muốn người khác không 

biết trừ phi mình đừng làm!” 

Lục Vân Sâm kéo Thẩm Vị Ương về phía sau mình che chở, nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Vị Ương đã nói có, vậy thì anh cứ chờ tới lúc ngài tổng thống xuống đây thì cùng 

xem đi!” 

Lãnh Hoài Cẩn liếc nhìn Thẩm Vị Ương, sau đó đi tới ghế sofa bên kia, ung dung ngồi xuống: “Được! Vậy thì tôi sẽ đợi. Nếu như hôm nay không thể ly hôn được, tôi khuyên cô Lãnh nên sớm từ bỏ ý định, suy nghĩ xem làm thế nào để trở thành một người vợ chuẩn mực!” 

Dáng vẻ ông lớn này của anh đã khơi gợi lửa giận của Thẩm Vị Ương, cô siết chặt nắm đấm, nhìn anh chằm chằm cười khẩy: “Tổng giám đốc Lãnh yên tâm, hôm nay tôi chắc chắn sẽ ly dị xong xuôi với anh!” 

Nếu như ngài tổng thống xem xong ảnh vẫn không muốn làm chủ cho cô, vậy cô sẽ đăng thẳng những tấm ảnh kia lên mạng. 

Theo như tài liệu điều tra của Bạch Thần, năm đó Lãnh Hoài Cẩn cưới cô cũng là vì áp lực của dư luận. Vậy bây giờ cô cũng có thể dùng áp lực dư luận để ép anh phải ly 

dị với cô. 

Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của cô, Lãnh Hoài Cẩn chỉ cười khẩy không nói gì nữa. 

“Ngài tổng thống!” 

Nhìn thấy Lãnh Sùng từ trên lầu đi xuống, Thẩm Vị Ương lập tức tiến lên chào đón. 

Lãnh Sùng nhìn Thẩm Vị Ương hơi sửng sốt, sau đó nói với cô: “Cháu gọi chú hai là được rồi! Có việc gì thì ngồi xuống từ từ nói!” 

Sau cùng, Thẩm Vị Ương vẫn không thể gọi là chú hai, mà theo sau ông ấy, ngồi xuống ghế sofa. 

Sau khi ngồi xuống, cô liền lấy ra một xấp hồ sơ từ trong túi xách. 

“Ngài tổng thống! Hôm nay tôi tìm đến ngài là muốn xin ngài làm chủ cho tôi, giúp tôi thoát khỏi bể khổ!” 

Chuyện còn chưa nói cụ thể, khóe mắt của cô đã ửng đỏ. 

Liêu Đình nhìn rất đau lòng, rót một ly nước nóng cho cô: “Vị Ương đừng khóc! Có việc gì cứ từ từ nói! Nếu như A Cẩn khi dễ cháu, thím và chủ hai sẽ làm chủ cho 

cháu!” 

Thẩm Vị Ương nhận ly nước nóng của Liêu Đình, cảm kích nói: “Cảm ơn thím hai đã quan tâm! Cháu… Thực ra cháu cũng không muốn làm hai người khó xử. Nhưng mà cháu… Nhưng mà cháu thật sự không thể sống cùng A Cẩn nữa!” 

Nước mắt cô rơi xuống, lúc muốn rút khăn giấy trên bàn trà, Lãnh Hoài Cẩn đã đi trước cô một bước, rút một tờ khăn giấy, cười nửa miệng đưa cô lau nước mắt. 

“Tôi không biết mình đã khiến em chịu nhiều ấm ức như vậy. Hôm nay em cứ nói ra hết đi, đừng tha cho tôi!” 

Nhìn qua thì giống như anh đang cười, thế nhưng đáy mắt lại giá lạnh, không giống như đang hào hứng. 

Mí mắt Thẩm Vị Ương giật giật, có một dự cảm không tốt lắm. 

Phản ứng như này của Lãnh Hoài Cẩn là thế nào. 

Có phải anh đã biết điều gì đó rồi không ? 

“Vị Ương! A Cẩn ức hiếp cháu như thế nào? Cháu cứ từ tốn nói với thím hai, thím hai sẽ làm chủ cho cháu!” 

Thẩm Vị Ương phớt lờ cảm giác bất an khó hiểu kia, mà lấy ra mấy tấm hình từ trong bìa văn kiện, đặt vào tay Liêu Đình. 

Liêu Đình nhận lấy, nhìn rõ trong hình, cháu mình ấy vậy mà lại đan tay với một người đàn ông thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt. 

“Sao… Sao lại như vậy?” 

“Sao thế?” 

Lãnh Sùng thấy phản ứng của bà ấy không đúng lắm thì vội cầm tấm ảnh trong tay bà ấy. Sau khi nhìn lướt qua thì cuồn cuộn tức giận, dứt khoát ném ảnh lên mặt Lãnh Hoài Cẩn 

“Thứ khốn nạn! Đây là cái quái gì hả?” 

Lãnh Hoài Cẩn bị ảnh đập vào mặt, nhưng vẫn bình tĩnh nhặt ảnh từ dưới mặt đất lên, sau đó điềm nhiên nhìn Thẩm Vị Ương, hỏi: “Em làm vậy là có ý gì?” 

Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Tôi nói rồi. Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm! Tổng giám đốc Lãnh có bản lĩnh làm ra chuyện như vậy, lẽ nào tôi không nên kịp thời vạch trần, để tránh tổng giám đốc Lãnh gây ra sai lầm lớn sao?” 

“Gây ra sai lầm lớn sao?” Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Rốt cuộc người sai là ai?” 

Thẩm Vị Ương bị anh nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi trong lòng. 

Không đợi tới lúc cô nghĩ rõ ràng ý của Lãnh Hoài Cẩn là gì, Lãnh Hoài Cẩn đã tiếp tục nói: “Tôi chỉ đi xem phim với người ta, em cứ như vậy mà hãm hại tôi?“” 

Cái gì? 

Anh… Anh biết rồi? 

Sắc mặt Thẩm Vị Ương hoàn toàn thay đổi. 

Mà Lục Vân Sâm vừa mới xem xong tấm ảnh, còn chưa kịp nổi giận, lúc nghe thấy Lãnh Hoài Cẩn nói như vậy thì vô cùng bối rối. 

“Này! Vị Ương! Đây là em?” 

Thẩm Vị Ương ngồi im lặng ở đó, không nói gì. 

Chuyện rất rõ ràng, Thẩm Vị Ương cố ý giả thành đàn ông để đi quyến rũ Lãnh Hoài Cẩn, muốn dùng hình ảnh như này để làm chứng cứ ly hôn với Lãnh Hoài Cẩn. 

“Vị Ương! Nếu như em thật sự rất muốn ly dị với tôi, vậy thì tôi bằng lòng buông tha em!” 

Lãnh Hoài Cẩn thở dài hờ hững, bất đắc dĩ, nhìn cô nói. 

Dối trá! Sao người đàn ông này có thể dối trá như vậy? 

Thẩm Vị Ương bị phản quân, đôi mắt đỏ rực nhìn người đàn ông dối trá này, hận không thể lột da tróc thịt anh. 

Anh đã sớm biết rồi đúng không? 

Cô cho rằng người gậy ông đập lưng ông là cô, không ngờ rằng cô đã sai, rõ ràng anh đang tương kế tựu kế. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận