Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Lúc Thẩm Vị Ương kết hôn với anh mới chỉ hai mươi mốt tuổi, vừa tốt nghiệp đại học bắt đầu cuộc đời. 

Nhưng ở một khía cạnh nào đó thì cuộc đời của cô cũng đã kết thúc ở năm tiếp theo, cũng chính là năm cô hai mươi hai tuổi. Bởi vì sự ích kỷ của anh nên cô bị người khác 

hãm hại, mang theo bụng bầu rơi xuống biển bỏ mình trong sự tuyệt vọng cùng cực. 

Bốn năm sau, năm hai mươi sáu tuổi cô đưa theo mấy đứa bé quay về, cô của lúc đó rất hăng hái, dùng thân phận nhà thiết kế game để nhậm chức tại Tập đoàn tài 

chính Lãnh thị, làm anh ngạc nhiên hết lần này tới lần khác. 

Cô đã không còn là cô gái nhỏ khổ sở thao thức chờ đợi cả đêm bởi vì anh đi xã giao không về nữa. 

Người làm mẹ luôn luôn mạnh mẽ, vào lúc anh vì con gái của anh trai mà buông bỏ cô cùng bốn đứa bé thì cô cũng kiên quyết từ bỏ anh. 

Dây dưa vướng mắc gần nửa năm, cô bị Cố Trường Đình gài bẫy trúng phải cổ trùng Tình Ty Đằng, rồi sau đó cổ trùng vì anh mà phát huy tác dụng, cô bị ép phải quên 

đi tất cả ký ức. 

Một năm sau cô lại trở về, sau khi biết được anh chính là chồng của cô, cô lại chỉ có một nguyện vọng duy nhất đó là ly hôn với anh. 

Tất cả mọi chuyện trong quá khứ, bất kể là chuyện kết hôn với anh hay là chuyện trở thành bạn với Cố Trường Đình đều do cô tin tưởng nhầm người. 

Bây giờ cho dù mới chỉ hai mươi bảy tuổi nhưng vừa rồi khi cô nằm sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời lại cho anh cảm giác tựa như một cụ già đã sắp đi đến chặng cuối 

của cuộc đời. 

Dáng vẻ bình thản, phẳng lặng như mặt hồ không chút gợn sóng kia anh mới chỉ nhìn thấy ở trên người Mộ Vân Tưởng mà thôi. 

Đó là cảnh tượng anh vô tình nhìn thấy khi đến nhà họ Tiêu tìm Tiêu Diễn bàn chuyện hợp tác làm ăn. 

Anh không còn bất kỳ liên hệ gì với Mộ Vân Tưởng từ khi cô ấy bị Tiêu Diễn đưa đi khỏi Tập đoàn tài chính Lãnh thị. 

Không ngờ lúc gặp lại lần nữa, cô ấy đã biến thành dáng vẻ tựa như người sắp chết không còn chút sức sống nào. 

Không phải anh chưa từng có suy nghĩ muốn đưa cô ấy đi, rời khỏi tầm tay của Tiêu Diễn, coi như là nể tình đã từng quen biết với bố cô ấy. 

Nhưng lúc anh vừa muốn mở miệng thì Tiêu Diễn đã nở một nụ cười đầy ẩn ý với anh trước, anh ta đang cảnh cáo anh, Mộ Vân Tưởng là người phụ nữ của anh ta, nếu 

như không có lập trường thì tốt nhất đừng quan tâm đến chuyện của anh ta và cô ấy. 

Anh và Tiêu Diễn vừa là đối thủ cạnh tranh nhưng cũng vừa là bạn bè, đương nhiên sẽ không trở mặt vì một người phụ nữ. 

Anh cũng không hy vọng Thẩm Vị Ương tự rước họa vào thân vì xen vào việc của người khác, nhất là với dáng vẻ tựa hồ từng trải qua cảm giác như Mộ Vân Tưởng bây 

giờ của cô. Dáng vẻ đó khiến anh cảm thấy kinh hoàng và sợ hãi, cảm giác khủng hoảng tựa hồ có thể mất đi cô bất cứ lúc nào như bao trùm lấy anh. 

mộ. 

Tính toán thời gian thì hôn lễ của Tiêu Diễn và Mộ Vân Tưởng quả thật sắp diễn ra rồi. 

“Vị Ương, cho dù em nhìn thấy gì ở chỗ của Tiêu Diễn thì tôi đều hy vọng em sẽ cho nó vào dĩ vãng.” 

Anh mặc quần áo, thậm chí còn nghiêm túc đeo giày, cài quai cẩn thận cho cô. 

Một người đàn ông quyền cao chức trọng chăm sóc một người phụ nữ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất như vậy có lẽ là một chuyện khiến người ta vô cùng ngưỡng 

Nhưng Thẩm Vị Ương chỉ có duy nhất một cảm giác, đó chính là nhục nhã. Anh đối xử với cô như vậy càng giống như xem cô là búp bê vải không có tri giác chỉ mình anh có thể điều khiển mà thôi. 

“Vì sao không cho tôi quan tâm?” 

Cô nhìn chằm chằm mái tóc đẹp đẽ trên đỉnh đầu người đàn ông rồi hỏi, từ góc độ này có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng của anh, nhìn từ khía cạnh nào cũng đều thấy rất đẹp. 

Tạo hóa tựa hồ cực kỳ ưu ái anh, ban cho anh những gì tốt nhất có thể, cả gia thế lẫn ngoại hình. 

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn đeo giày cho cô xong mới đứng lên, nghiêm túc nhìn cô cảnh cáo: “Tiêu Diễn không chỉ khó đối phó mà quan trọng hơn anh ta là một gã điên. 

Em đã từng thấy người bình thường đi khiêu khích một gã điên chưa?” 

Dục vọng chiếm hữu của Tiêu Diễn đối với Mộ Vân Tưởng đã tới mức vô cùng điên cuồng, trận hỏa hoạn ở nhà họ Mộ nhiều năm trước chính là bằng chứng thiết thực nhất cho sự điên cuồng của Tiêu Diễn. 

Ánh mắt Thẩm Vị Ương nhìn anh không hề để lộ cảm xúc gì: “Vậy còn anh? Cưỡng ép giữ một người phụ nữ không yêu anh lại bên cạnh, giữa anh và Tiêu Diễn, ai điên 

hơn?” 

Nghe thấy cô nói không yêu anh, tâm trạng vốn xem như đang bình tĩnh của Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên trở nên lạnh lẽo. 

“Vị Ương, tôi không thích nghe mấy lời đó.” 

“Vậy thì đừng nói nữa.” 

Cô ngoan ngoãn vâng lời đứng dậy khỏi giường đi đến bàn trang điểm chuẩn bị trang điểm ra ngoài. 

Hôm nay Tử Niệm có buổi ra mắt phim điện ảnh đầu tay, tuy phân cảnh của cậu bé không nhiều lắm nhưng cũng được xem như là diễn viên chính, bọn họ phải cùng đến cổ vũ cho con. 

nói. 

Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ phục tùng của Thẩm Vị Ương, trong lòng vẫn có cảm giác không thoải mái lắm. 

Anh vẫn luôn muốn cô phục tùng, ngoan ngoãn nghe lời như sáu năm trước lúc mới kết hôn với anh. 

Nhưng bây giờ sự vâng lời của cô dường như mang theo cây kim vô hình đâm vào trái tim anh khiến anh rất không thoải mái. 

“Để tôi vẽ chân mày cho em.” 

Lúc Thẩm Vị Ương chuẩn bị vẽ chân mày, người đàn ông vẫn luôn đứng sau lưng lẳng lặng nhìn cô trang điểm qua chiếc gương soi đột nhiên bước đến bên cạnh cô 

Đáy mắt cô vụt qua tia chán ghét không thể phát hiện nhưng vẫn nghe lời đưa chì vẽ mày cho anh. 

Anh tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống trước mặt cô, sau đó bắt đầu nghiêm túc vẽ chân mày cho cô. 

cô. 

Cô có thể nhìn thấy sự chân tình ẩn chứa trong đôi mắt thâm thúy đen nhánh kia của anh, chuyên tâm chăm chú, trong thế giới của anh tựa như chỉ có mỗi mình 

Trái tim đột nhiên đau xót, cô nắm chặt vạt áo lông, chuyển tầm mắt đến chỗ khác, không nhìn anh nữa. 

Nhưng lúc người đàn ông mưu mô xảo trá này nhận thấy tầm mắt của cô không còn ở trên người anh nữa thì lập tức mở miệng nhắc nhở: “Mắt phải nhìn thẳng về phía 

trước, nếu không tôi không vẽ cân xứng được đâu.” 

Nhìn thẳng phía trước? Nhìn thẳng phía trước không phải là nhìn vào anh sao? 

Thẩm Vị Ương vừa xấu hổ vừa khó xử, cuối cùng hừ lạnh ra tiếng một cách khó hiểu: “Không ngờ tổng giám đốc Lãnh có kinh nghiệm như vậy, chắc trước kia đã về 

chân mày cho không ít phụ nữ” 

Nghe thấy cô oán giận như vậy, Lãnh Hoài Cẩn mặc nhận là cô đang ghen nên lúc này tâm trạng rất tốt, cũng nói nhiều hơn: “Trước kia từng nhìn thấy ông nội vẽ chân mày cho bà nội.” 

Đó là những hình ảnh dịu dàng hiếm hoi mà anh vô tình nhìn thấy ở nhà họ Lãnh cho nên ấn tượng đã khắc sâu vào lòng anh. 

Bởi vì ông cụ Lục qua đời vào lúc bà cụ Lãnh yêu ông nhất cho nên cả đời này bà cụ đều sống trong những ký ức của mối tình đầu, đối xử với ông cụ Lãnh vẫn luôn đều 

đều bình đạm. 

Không ai biết được cả cuộc đời này bà có yêu ông cụ Lãnh không nhưng Lãnh Hoài Cẩn có thể khẳng định ông nội vẫn luôn thận trọng nghiêm túc của mình yêu bà nội 

cả đời mặc cho bà luôn cáu kỉnh và ông cũng đã dùng hết sức lực bản thân mình để bảo vệ chăm lo cho bà suốt đời, để bà trải qua cuộc sống không lo không nghĩ trong 

một gia tộc lớn như nhà họ Lãnh. 

“Cho nên là lỗi của bà nội tôi hay là của ông nội anh vì đã chia rẽ một đôi uyên ương số khổ?” 

Sau khi nghe Lãnh Hoài Cẩn kể một số chuyện liên quan đến thế hệ trước, trong lòng Thẩm Vị Ương có cảm giác hơi xúc động nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ vô cùng 

khắt khe. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận