Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Vị Ương tắm rửa và đi ngủ cùng con gái. Y Y ôm chặt lấy cô, con bé mở to mắt chăm chú nhìn cô không chớp, như sợ không cẩn thận thì mẹ sẽ biến mất ngay. 

Thẩm Vị Ương cưng chiều vuốt tóc con gái: 

“Y Y không nhận ra mẹ sao?” 

Cô bé vươn bàn tay nhỏ nhắn ra áp chặt vào má cô rồi nở một nụ cười vô cùng ấm áp. 

“Con nhận ra mà, mẹ biến thành bộ dáng gì Y Y cũng thích hết. Mẹ ơi, sao đột nhiên mẹ lại thay đổi? Nếu như chú tư không nói cho Y Y, Y Y cũng sẽ không biết mẹ là mẹ đâu.” 

Thẩm Vị Ương cố ý dụ dỗ hỏi: 

“Vậy Y Y bởi vì chú tư nói mới tin mẹ là mẹ của con sao?” 

Cô ấy vẫn hy vọng rằng Y Y có thể tin tưởng Lãnh Diệp, sau đó Lãnh Diệp có thể đưa con bé về nước trị liệu càng sớm càng tốt. Cô phải cứu A Cẩn, nhưng cô cũng 

không muốn thấy con gái mình chịu giày vò. Thế nhưng Y Y lại lắc đầu: 

“Lúc đầu con không tin, con còn cào vào mặt chú tư, sợ chú tư bán con đi, nhưng khi nhìn thấy mẹ, con đã tin ngay lập tức, dù mẹ biến thành thế nào thì con cũng nhận 

ra được.” 

Đứa bé mềm mại ỷ lại ôm lấy cổ cô, giống như một chú mèo con mềm mại đang cọ cọ vào người cô: 

“Bởi vì mẹ là mẹ của con, giữa chúng ta có siêu năng lực.” 

Điều con bé muốn nói hẳn là mẹ con liên tâm 

(*mẹ con liên tâm: thần giao cách cảm, cảm giác quan hệ máu mủ không thể nói rõ giữa mẹ con ruột với nhau.) 

Thẩm Vị Ương cảm động đến suýt rơi nước mắt. Cô thấy rất ấm lòng, đồng thời nhịn không được cảm giác muốn khóc. Cô đúng là ích kỷ mà, vì muốn cứu A Cẩn, cô lại 

để con gái mình phải chịu khổ. Nhưng cô còn có thể làm gì khác được đây? 

Nếu hiện tại anh ấy ra đi, sau này bọn trẻ không có bố thì chúng sẽ không trách cô chứ? Cô biết rằng Y Y chắc chắn sẽ chọn cứu bố. A Cẩn, anh nhất định phải kiên trì, 

trận chung kết hôm đó, em nhất định sẽ tới cứu anh. 

Cô cùng Y Y nói thêm rất nhiều chuyện, sau khi dỗ đứa bé ngủ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô cho rằng mọi chuyện vẫn ổn, bệnh tình của Y Y cũng không quá nghiêm 

trọng. 

Nhưng không ngờ, nửa đêm, Y Y vốn đã ngủ say đột nhiên hét lên, cô bé không ngừng gọi tên A Diên và cầu cứu. Thẩm Vị Ương sợ hãi, cô cẩn thận ôm lấy đứa bé, muốn đánh thức nó, nhưng sau khi con bé tỉnh dậy, lại tựa như không nhận ra Thẩm Vị Ương, con bé không ngừng trốn về phía sau, luôn miệng gọi bố gọi mẹ, nói rằng có 

rất nhiều rắn, rất nhiều rắn. 

Thẩm Vị Ương bật khóc ôm lấy đứa bé, gọi tên Y Y hết lần này đến lần khác mong đánh thức được nó. Mãi đến khi đứa bé chậm rãi tỉnh táo lại thì cũng đã cắn cánh tay 

cô đến chảy máu. 

“Mẹ ơi oa oa oa, lần sau mẹ lấy dây thừng trái Y Y lại, Y Y không muốn cắn mẹ nữa đâu oa oa.” 

Cuối cùng đứa bé vừa khóc vừa ngủ thiếp đi, trước khi chìm vào giấc ngủ còn nói điều này với Thẩm Vị Ương. Cô khóc cạn nước mắt. Bây giờ cuối cùng cô cũng biết tại sao tinh thần của con gái mình lại bất ổn. Ngoại trừ cú sốc khi bị bắt cóc và mất đi chị gái, điều ảnh hưởng nghiêm trọng nhất là rắn Long Tích. 

Trong Thổ Lâu đó có nhiều rắn như vậy, con bé lại bị nhốt trong phòng một mình, ngày nào cũng phải nhìn thấy bao nhiêu là rắn bò qua bò lại ngay trước mặt, nhất định 

con bé đã phải chịu cú sốc quá lớn. Điều may mắn duy nhất là những con rắn Long Tích ở bên ngoài hố tuyết sẽ không chủ động tấn công con người, nếu không thì hiện tại có thể cô cũng bị mắc kẹt trong thống khổ khi phải lựa chọn giống như Tiểu Vũ khi đó. 

“Chị dâu, cả đêm chị không ngủ sao?” 

Ngày hôm sau, Lãnh Diệp mang theo Yến Hồi quay trở lại. Yến Hồi dễ dàng tiếp nhận sự thật rằng Diệp Chiêu Chiêu chính là Thẩm Vị Ương, nhưng khi đi vào nhìn thấy 

vẻ mặt mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt cô ấy, thì anh lại vô cùng kinh ngạc. 

“Em đã nói với anh ta rồi sao?” 

Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Diệp hỏi. Lãnh Diệp gật đầu: 

“Yến Hồi cũng không phải người ngoài, lúc anh chị không ở đây, anh ta vẫn thường dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi, có lẽ cũng gần gũi với Y Y hơn.” 

Yến Hồi là một kẻ giàu có rảnh rỗi, anh ta sinh ra đã có số làm thiếu gia, ngày thường sống khá phóng túng, lúc buồn chán hay thích dẫn cháu gái nhỏ đi chơi, cho nên vẫn thân thiết với bọn trẻ hơn nhiều so với người chủ ruột là Lãnh Diệp cả năm mới thấy được vài lần này. 

Vậy nên Lãnh Diệp muốn rủ Yến Hồi tới thử xem sao. Yến Hồi cũng rất tự tin, nói Thẩm Vị Ương yên tâm: 

“Chị dâu yên tâm, Tiểu Y Y khá thích tôi, tôi có thể đưa con bé về nước được.” 

Thẩm Vị Ương nhớ đến cảnh Y Y cắn cô khi con bé phát bệnh đêm qua, cảm thấy không mấy lạc quan. Quả nhiên, ban đầu Y Y vẫn có thể giao tiếp bình thường với Yến Hồi, nhưng khi Yến Hồi nói muốn dẫn con bé đi chơi thì con bé nhất quyết không chịu đi, ôm chặt lấy cổ Thẩm Vị Ương không chịu rời xa mẹ. 

Yến Hồi nhìn thấy cảnh này cảm thấy vô cùng khó chịu. 

“Tên súc sinh Diệp Tu Ly thật con mẹ nó khốn nạn, tôi nhất định phải làm thịt ông ta, tiểu công chúa của chúng ta đang an ổn sao bây giờ lại thành ra như vậy?” 

Anh ta không cam tâm mà đấm một quyền lên tường. 

“Đều tại tôi, đáng lẽ tôi nên tìm người bảo vệ bọn trẻ.” 

Bây giờ Y Y đã thành như vậy, A Diên thì sống chết chưa rõ, anh ta cũng không biết phải giải thích thế nào với A Cẩn. Trước kia A Cẩn luôn che chở anh ta, thế mà bây 

giờ ngay cả con gái của A Cẩn, anh ta cũng không bảo vệ được. 

Dỗ được Y Y xem phim hoạt hình xong, Thẩm Vị Ương bưng ra một ly nước cho Yến Hồi: 

“Anh đừng tự trách mình, nói cho cùng vẫn là người làm mẹ như tôi đã không làm tròn bổn phận của mình. Yến Hồi, Y Y xem như vẫn có thể tiếp nhận anh. Cho nên anh 

cứ ở trong phòng này, trông con bé giúp tôi một lát được không? Tôi cần đến nhà họ Diệp một chuyến.” 

Bây giờ Y Y đang trong trạng thái như vậy, cô ấy không dám đưa Y Y ra bên ngoài, cô cũng sợ người bên hoàng thất sẽ để ý đến Y Y và dùng con bé để ép Lãnh Hoài Cẩn cưới Cáp Nhã. 

Nhưng cô nhất định phải đến nhà họ Diệp một chuyến. Cô phải đưa Diệp Tu Ly ra trước ánh sáng công lý và trả thù cho hai đứa con gái của mình. 

Vốn dĩ Yến Hồi sợ rằng mình không giúp được gì cho cô ấy, bây giờ nghe thấy có việc mình làm được, anh ta lập tức nói: 

“Đương nhiên là được. Chị dâu cứ yên tâm, việc khác tôi không dám nói, nhưng việc trông nom mấy đứa nhỏ thì tôi làm được, tôi nhất định giúp cô trông nom Y Y thật 

chu đáo.” 

Anh ta là em họ của Lãnh Hoài Cẩn, cũng là chú họ của Y Y, vì vậy Thẩm Vị Ương không cần lo lắng gì khi giao con bé cho anh ta trông, sau khi thông báo với Y Y một 

tiếng, cô liền đi ra ngoài nhờ Lãnh Diệp đưa mình đến nhà họ Diệp. 

Đến nhà họ Diệp, chỉ một mình cô đi vào còn Lãnh Diệp thì đợi cô trong xe. Sau khi cô ấy nói tên của mình với quản gia, ông ta đi vào báo cáo, không lâu sau ông ta đi 

ra và đưa cô ấy vào gặp Diệp Phù Tô. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận