Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Thân thủ của cô Lục rất khá, chẳng trách chú của tôi lại bị hạ trong tay cô dễ dàng như vậy.” 

o dù có bị áp chế thì trên gương mặt Nhiếp Giang vẫn là dáng vẻ tươi cười không chút hoang mang. 

Thẩm Vị Ương nhíu mày. 

Tuy cha là huyết mạch của nhà họ Lục, thế nhưng cha mẹ nuôi cũng rất quan trọng. Cho dù đã được nhà họ Lục nhận lại nhưng cô cũng không sửa họ. 

Nhiếp Giang cố ý gọi cô là cô Lục chính là đang nói cho cô biết, trong tay anh ta có nhược điểm của cô, cô phải khách khí với anh ta đôi chút, chỉ cần bất cẩn đôi chút là tiền đồ của anh trai cô sẽ bị hủy. 

“Vị Ương, em đi xác nhận đạn dược trong tay Lãnh Tình trước đi.” 

Lãng Hoài Cẩn dịu dàng kéo Thẩm Vị Ương lại, khẽ nói với cô. 

Thầm Vị Ương cũng không muốn đi ứng phó với người đàn ông đáng ghét như Nhiếp Giang, gật đầu một cái rồi đi tìm Nhiếp Tình. 

Vào lúc trên hành lang chỉ còn lại hai người Nhiếp Giang và Lãnh Hoài Cẩn, ý cười nơi đáy mắt Nhiếp Giang mới chậm rãi trở nên nghiêm túc: “Ngài Lãnh có gì chỉ 

giáo?” 

Giữa hai người mang khí thế tên đã lên nó như là một cặp tình nhân oán hận không thể buông tha khi đã chia tay lần thứ hai. 

“Chỉ giáo thì không dám.” Lãnh Hoài Cẩn vô cảm dựa vào một bên: “Chờ xác nhận đạn đã tới tay, tôi sẽ để ngài tổng thống rời đi.” 

Nhiếp Giang cười nhạt hai tiếng, âm dương quái khí nói: “Tôi thấy anh qua đây là để đòi lại công đạo cho Lãnh Tình thì có.” 

Lãnh Hoài Cẩn mặt không đổi sắc liếc xéo anh ta: “Nhà họ Lãnh ắt có quy củ của nhà họ Lãnh, nếu anh thật sự yêu thương cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không bị tôi đưa tới 

đây.” 

Xét đến cùng là vì Nhiếp Giang cố chấp, có lỗi với Lãnh Tinh. 

Anh không hề cảm thấy lập trường của nhà họ Lãnh sai. 

Lúc này, điện thoại của Lãnh Hoài Cẩn rung lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua rồi quay sang nói với Nhiếp Giang: “Anh có thể đi rồi.” 

Nhiếp Giang cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. 

Đi được vài bước thì dừng lại, đi tới trước mặt Lãnh Hoài Cẩn một lần nữa, trong nháy mắt thái độ lại thay đổi: “Tôi có quan hệ khá tốt trong nước Y, bao gồm cả những 

người có quan hệ tốt với Diệp Tu Ly. Nếu tôi có thể giúp anh tạo áp lực cho nữ hoàng xử tử Diệp Tu Ly, tôi muốn một nửa thành quả đạt được.” 

thòi.” 

“Năm đó nhà học Diệp cũng là một trong mười gia tộc lớn đương thời, tải sàn cũng rất nhiều, chỉ phân một nửa cho tôi thì nhà họ Lãnh các anh cũng không thiệt 

Lãnh Hoài Cẩn không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn anh ta. 

Anh không hề bất ngờ với việc Nhiếp Giang phản bội. 

Không giao đạn dược ra, anh ta nhận cơ hội này ngầm chiếm lấy nhà họ Lãnh và nhà họ Lục. 

Giao đạn dược ra, anh ta chỉ lấy được một Lãnh Tinh, so với gia tộc lớn giàu có như vậy thì rất lỗ vốn. 

Anh ta sẽ cố gắng vãn hồi đôi chút là chuyện rất là bình thường. 

Mà bây giờ anh trầm mặc như vậy cũng là để ép giá xuống. 

Quả nhiên, trong lúc anh trầm mặc thì Nhiếp Giang đã thỏa hiệp: “Được, chia ba – bảy được không? Tôi ba anh bảy, thế nhưng với tư cách bồi thường thì anh phải giao Diệp Tu Ly cho tôi.” 

Lãnh Hoài Cẩn hơi bất ngờ: “Anh và Diệp Tu Ly có quan hệ gì?” 

“Người có quan hệ với tôi rất nhiều.” Nhiếp Giang không cho là đúng: “Anh chỉ cần giao Diệp Tu Ly cho tôi là được rồi.” 

Lãnh Hoài Cẩn: “Tôi không làm chủ chuyện của người khác.” 

Nhiếp Giang tỉ mỉ nhìn anh cười nói: “Tôi biết vợ anh cũng có quan hệ tốt với Diệp Tu Ly, tôi cũng không làm khó anh, chỉ cần đến lúc đó anh đừng giúp ông ta là được rồi. Tôi không tin ông ta mất trí nhớ, có một số việc cần phải hỏi ông ta.” 

Nếu là trước đây thì chắc chắn Lãnh Hoài Cẩn sẽ đồng ý. 

Thế nhưng bây giờ thì không thể, lần này Diệp Tu Ly giúp đỡ bọn họ rất nhiều, Thẩm Vị Ương sẽ không mặc kệ ông ta, mà anh cũng sẽ không để một mình cô đi giúp đỡ Diệp Tu Ly tứ cố vô thân. 

“Xem ra chúng ta không thể nói chuyện tiếp nữa.” Nhiếp Giang đã lấy được đáp án trong lúc Lãnh Hoài Cẩn trầm mặc, trong mắt chỉ còn trào phúng: “Lãnh Hoài Cẩn, anh biết dáng vẻ hiện tại của bản thân như thế nào không? Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, lại có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh như vậy sao?” 

“Phụ nữ thì sao chứ?” Thẩm Vị Ương dìu Lãnh Tình đi ra, trong mắt không hề che giấu vẻ chán ghét với Nhiếp Giang: “Một người phụ nữ lại có thể thầm lặng không một tiếng động giết chết trưởng bối làm bậy của nhà họ Nhiếp các anh.” 

Nhiếp Giang chú ý thấy vết máu nơi khóe miệng Lãnh Tĩnh, sắc mặt khẽ biến đổi. 

“Cô Thẩm giỏi giang như thế vậy thì bảo vệ cho tốt bạn của cô đi. Nói cho Diệp Tu Ly biết, chuyện của em gái tôi không thể bỏ qua như vậy, tốt nhất là ông ta thực sự đã 

mất trí nhớ.” 

Ngay lúc muốn rời đi, anh ta lại nhìn về phía Lãnh Tình, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn. 

“Giữ cho tốt cái mạng ti tiện này của cô, kỳ hạn của tôi là một năm, đừng có không chống đỡ nổi một năm mà chết đi.” 

“Kỳ hạn gì cơ?” Sau khi Nhiếp Giang rời đi, Thẩm Vị Ương lo lắng nhìn Lãnh Tình: “Không phải đã lấy được đan dược rồi sao?” 

Lãnh Tĩnh lắc đầu, không muốn nhiều lời, cô ấy cũng không có mặt mũi nào nói về chuyện này: “Đây là chuyện của tôi và anh ta.” 

Thẩm Vị Ương cũng không hỏi nhiều nữa. 

Vốn dĩ cô còn thoáng tự trách với Lãnh Tình, lúc này cô cũng không muốn nhiều lời nữa, cô cũng không hỏi thêm gì tránh đụng phải nỗi đau của người ta. 

“Nhiếp Giang có em gái sao?” 

Trên đường trở về, Lãnh Hoài Cẩn hỏi Lãnh Tình. 

Anh là Nhiếp Giang cũng đã quen biết rất nhiều năm, cũng không biết anh ta có em gái. 

Hơn nữa anh ta là con riêng của nhà họ Nhiếp, năm đó sau khi bị gia chủ nhà họ Nhiếp phát hiện, mẹ của anh ta đã bị đuổi ra khỏi đế đô, chẳng lẽ lại là em gái cùng 

cha khác mẹ? Thế nhưng năm ấy từ lúc anh ta hai mươi tuổi trở về đến khi chính thức đứng vững gót chân trong nhà họ Nhiếp, anh cũng chưa từng thấy anh ta có em gái 

nào cả. 

“Chuyện này thì tôi cũng không biết.” Lãnh Tình chăm chú suy nghĩ một chút, vẫn không nhớ được chuyện Nhiếp Giang còn có em gái. 

Lãnh Hoài Cẩn nhìn Lãnh Tình và Thẩm Vị Ương ngồi hàng ghế sau từ kính chiếu, nói: “Em chuyển lời của Nhiếp Giang cho Diệp Tu Ly đi.” 

Thầm Vị Ương: “Em phải nhắn tin cho ông ta biết.” 

Mới vừa dứt lời, cô lại nhận được điện thoại của Chris, nghe xong thì sắc mặt cũng không được tốt lắm. 

“Nữ vương bệ hạ muốn gặp em.” 

Sau khi cúp điện thoại cô nói với Lãnh Hoài Cẩn. 

Lãnh Hoài Cẩn đang cầm tay lái thoáng sửng sốt một chút: “Một mình em sao?” 

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Cố ý gọi một mình em tới, em cảm thấy chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Có thể bà ấy đổi ý, muốn thương lượng với em.” 

Thẩm Vị Ương muốn đi xem xe, cứ như vậy lấy ví dụ an ủi Lãnh Hoài Cẩn. 

Sao Lãnh Hoài Cẩn có thể bị chuyện không thể nào xảy ra an ủi chứ. 

“Bà ấy kêu em qua là muốn em thay đổi chủ ý thì có.” 

Không cần Nhiếp Giang ra tay, dưới hành động của anh thì các bên kia đã bắt đầu tạo áp lực với nữ vương bệ hạ rồi. Chẳng mấy chốc nữa bà ấy sẽ không chịu nổi, hoặc 

là trực tiếp xử tử Diệp Tu Ly, hoặc là giao Diệp Tu Ly cho pháp luật quốc tế xử lý. 

Mà bà ấy tìm Thẩm Vị Ương có thể là muốn Thẩm Vị Ương từ bỏ, vậy thì tất cả mọi chuyện để sẽ thay đổi. 

Thẩm Vị Ương còn lo lắng cho tình cảnh sau này của Vũ Bách, vì vậy muốn nhân cơ hội này đi gặp bà ấy: “A Cẩn, anh để em đi đi, thân thủ em giỏi như vậy, ai có thể làm 

em bị thương được chứ.” 

“Cho dù thân thủ em có tốt thì cũng chỉ là một người.” Lãnh Hoài Cẩn nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt: “Kêu Chris chuyển lời cho nữ vương, trừ phi kêu anh cùng đi với em, nếu không sẽ không gặp.” 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận