Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Đón về nhà họ Lãnh xong rồi sao nữa?” Lãnh Hoài Cẩn bình tĩnh nhìn cậu con trai đang nổi cáu, thở dài một tiếng: “A Quân à, một khi người ta đã muốn đi rồi vậy thì nhất định sẽ đi thôi, bất kể con có muốn níu giữ thế nào cũng không giữ nổi đâu.” 

Lãnh Quân tức giận trừng mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Có phải bố cảm thấy Lãnh Diên vướng víu, giữ cô ấy lại sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa bố và mẹ không?” “Lãnh Quân! Con có biết mình đang nói gì không?” 

Lãnh Hoài Cẩn cũng nổi giận, anh giận đến mức đứng dậy khỏi sô pha, đứng trên cao nhìn xuống Lãnh Quân ở bên dưới, cả giận nói: 

“Con chú ý tháo độ nói chuyện của con đi, con nói vậy không chỉ bôi nhọ tình cảm của bố và mẹ mà còn bôi nhọ cả mẹ con nữa đấy.” 

Thân thế của Lãnh Diên giống như dằm trong tim anh và Vị Ương nhưng dù sao đó cũng đã là chuyện quá khứ rồi. 

Hà Sở, Khương Niệm Oản, Lãnh Hoài Sân, thậm chí là Hạng Ly, bố ruột của Lãnh Diên, hiện giờ bọn họ đều đã không còn nữa, hiện tại người duy nhất còn ở lại nhà họ Lãnh chỉ có một mình Lãnh Diên đáng thương vô tội. 

Với tính cách của Thẩm Vị Ương, sao cô lại băn khoăn chuyện ân oán trong quá khứ, trách móc một đứa trẻ tám tuổi cơ chứ. 

Thế mà giờ đây, con của cô, con trai ruột của cô lại nói ra lời ấy. 

“Lãnh Quân, bố cho con thời gian để con bình tĩnh lại, đây là quyết định của Lãnh Diên, nếu như con có bản lĩnh thuyết phục con bé quay về thì bố cũng rất vui, nhưng nếu như con bé khăng khăng không chịu về thì cho dù con có biết rõ hết mọi chuyện, con cũng không được phép tới quấy rầy cuộc sống của con bé.” 

Chuyện lần này Lãnh Diên làm khiến Lãnh Hoài Cẩn có cảm giác mình không kiểm soát nổi con trai. 

Cảm giác này rất nguy hiểm, rất khó chịu. 

Anh cảm thấy tính cách của con trai đang âm thầm xuất hiện điều gì đó khác trước. 

Sau khi tỉnh táo lại, Lãnh Quân cũng nhận ra mình đã nói sai, cậu nói vậy không khỏi vô tình chê bai cách làm người của mẹ. 

Sao mẹ lại để ý đến thân thế của Lãnh Diên cơ chứ, mẹ luôn đối xử với Lãnh Diên giống như Y Y, chưa từng thiên vị bao giờ. 

Lần này, vì tin Lãnh Diên qua đời mà mẹ còn suýt nữa bị sẩy thai. 

“Con xin lỗi bố, con không nên nói như vậy, xin bố tha lỗi cho con.” 

Sau khi ý thức được lỗi lầm của mình, cậu lập tức nói xin lỗi. 

Giống như trước đó Lãnh Hoài Cẩn lõ tay nổi nóng đánh cậu rồi cũng nói xin lỗi vậy. 

Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn khá tệ nhưng anh cũng ý thức được rằng người đang đứng trước mặt anh là cậu con trai bảy tuổi của anh chứ không phải cấp dưới của anh. 

Anh xoa đầu cậu bé, tỏ ý an ủi: “Nếu như con bé không muốn trở về thì con nghe bố đi, để con bé được tự do, cứ nói với mẹ và em là không tìm được, nhất là em gái con, hôm nay con đã gặp con bé rồi chứ.” 

Nhớ tới dáng vẻ khiếp sợ và xa lạ khi Y Y nhìn thấy mình, trong lòng Lãnh Quân rất khó chịu. 

Trước đây, A Nặc ở trong bệnh viện, Tử Niệm bận rộn đi show, chỉ có cậu và Y Y là hai anh em ở bên nhau lâu nhất, tình cảm của hai người cũng thân thiết nhất. 

Thế nhưng giờ đây lại trở nên xa lạ nhất. 

Cậu không thể nào tiếp tục ở lại bên cạnh em gái, luôn luôn bảo vệ cô bé. 

“Con gặp rồi ạ, hiện tại tình hình của em ấy không được tốt lắm, tối nay con cũng đã nói với mọi người là con vẫn chưa tìm được A Diên để em ấy không bị kích thích 

rồi.” 

Cậu tỏ ra có vẻ hơi tự trách. 

“Là do con không bảo vệ tốt cho họ.” 

toàn ” 

“Thằng bé ngốc này, chuyện này có liên quan gì tới con đâu.” Lãnh Hoài Cẩn giơ tay lên, chuẩn bị đi bệnh viện chăm Thẩm Vị Ương: “Con sang Bắc Miến nhớ chú ý an 

Nói xong, anh đi luôn. 

Lãnh Quân sửng sốt nhìn theo bóng lưng cao lớn bố rời đi. 

Ngay cả chuyện về Bắc Miến mà bố cũng biết rồi sao? 

Cậu biết ngay mà, chắc chắn là chú Tiêu tiết lộ, nếu không thì sao bố biết cậu nói dối được. 

Cậu lập tức gọi điện ngay cho Tiêu Diễn để hỏi tội: “Chú Tiêu, vì sao chú lại bán đứng cháu?” 

Lúc này, Tiêu Diễn vừa mới dỗ con gái cưng đi ngủ xong, đang định ôm vợ thân mật thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi hỏi tội của Lãnh Quân, anh nhíu mày bất mãn: “Ranh con, cháu nói gì thế? Sao đêm hôm khuya khoắt mà nóng tính vậy hả?” 

“Chú còn hỏi cháu à, có phải chú bán đứng cháu, nói chuyện của A Diên cho bố cháu biết phải không?” Lãnh Quân khá thân thiết với Tiêu Diễn nên nói chuyện không như lúc cháu chắt nói chuyện với cha chú. 

Tiêu Diễn nghe xong sửng sốt: “Cháu nói vậy là sao? Lãnh Hoài Cẩn đã biết chuyện của Lãnh Diên rồi sao?” 

Không phải à? 

Anh ta đã vừa là đối thủ vừa là bạn bè với Lãnh Hoài Cẩn nhiều năm như vậy, từng nhiều lần so chiêu với đối phương, hiểu rất rõ thực lực vào phong cách làm việc của 

Lãnh Hoài Cẩn, nếu như anh ta muốn giấu Lãnh Hoài Cẩn chuyện gì đó thì không dám nói chắc một trăm phần trăm không sơ hở chứ ít ra cũng phải được sáu mươi phần 

trăm. 

Lần này, đừng nói là giấu được bao nhiêu phần trăm, chỉ mới chưa được bao lâu Lãnh Hoài Cẩn đã biết chuyện của Lãnh Diên rồi. 

Thật kỳ lạ. 

Giờ không còn là vấn đề của Lãnh Diên nữa mà cậu hoài nghi không biết có phải bên cạnh mình có nội ứng Lãnh Hoài Cẩn cài vào hay không. 

“Ranh con, rốt cuộc là sao? Cháu kể lại đầu đuôi cho chủ nghe xem nào. Mặc dù chủ Tiêu của cháu không phải hạng người tốt lành gì nhưng chủ đã nói là sẽ giữ lời, 

không đời nào có chuyện đã hứa với cháu rồi lại còn đổi ý.” 

Trong lòng Lãnh Quân khó chịu, Lãnh Hoài Cẩn gần như đã nghi ngờ cậu ngay lập tức, trong lòng cậu không sao nghĩ ra được lý do, cho nên lúc này cậu bèn kể lại mọi chuyện hai năm rõ mười cho Tiêu Diễn nghe. 

Tiêu Diễn nghe xong cũng bối rối. 

Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh ta cả. 

Không thể có chuyện Lãnh Hoài Cẩn lại giám sát nhất cử nhất động của con trai ruột của mình được, cho nên trước khi Lãnh Quân mở miệng nói ra tin tức giả về Lãnh 

Diên, chắc chắn anh không biết chuyện bắt tay giữa anh ta và Lãnh Quân. 

Thế nhưng vì sao? Vì sao anh lại lập tức chất vấn Lãnh Quân, khẳng định chắc chắn Lãnh Quân đang nói dối? 

Anh ta không nghĩ ra nổi. 

“Tiêu Diễn, anh điếc à? Tôi gọi anh đi ăn cơm, con ngủ rồi, sao anh còn đứng ỳ ở đó?” 

Trong lúc anh ta đang nhíu mày trầm ngâm, Mộ Vân Tưởng khó chịu đi lại gọi anh ta đi ăn cơm. 

Anh ta đành từ bỏ, đáp qua loa với Lãnh Quân: “Đây không phải vấn đề của chú, rõ ràng là vấn đề của hai bố con nhà cháu, chẳng liên quan gì tới chú hết, có lẽ nét mặt của cháu có gì đó sơ hở, dù sao người ta cũng là bố của cháu, chắc chắn là hiểu cháu rất rõ.” 

Quả thực Lãnh Quân cũng nghi ngờ chuyện này, cậu không giỏi nói dối trước khí thế quá áp đảo của Lãnh Hoài Cẩn. 

Thế nhưng, cậu vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận