Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Lúc này, Lưu Huy đang dạy bảo Ngải Lan trong phòng làm việc nên không biết gì về bài đăng trên Weibo. 

Vi vụ sao chép mà phòng ban Huân Chương Vinh Quang của bọn họ bỗng trở thành trò cười của cả tập đoàn và kẻ thù chung bị phản đối trên mạng, khiến anh ta tức đến nỗi muốn hộc máu. 

“Tiểu Ngải ơi Tiểu Ngải, tôi nói cô thế nào, cô có thể thông minh hơn chút không? Tôi đã bảo rằng cô tác phẩm sau khi được cô Thẩm sửa đổi cho cô rất giống bức tranh của đại sư Sophia, tại sao cô không nói cho cô ấy biết?” 

Lần này, Đát Kỷ chibi là nhân vật đầu tiên mà Ngải Lan vẽ, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. 

Tiểu Ngải nhìn phòng ban vì cô ấy mà bị chế giễu thế này, mắt đỏ lên như muốn khóc. 

Đường Duy không thể nhìn tiếp nữa, kéo Ngải Lan ra đứng sau mình, rồi nhìn Lưu Huy nói: “Anh Huy, anh đừng đổ hết lỗi lầm cho Ngải Lan được không? Tôi nhớ lúc đó, anh còn đến văn phòng của cô Thẩm để nói chuyện với cô ấy, tại sao anh lại không nói?” 

“Nếu lúc đó anh nói chuyện này với cô ấy điều này thì tình hình sẽ không phát triển như bây giờ.” 

“Khi anh đổ lỗi cho Ngải Lan, tại sao anh không suy nghĩ chính anh cũng có trách nhiệm?” 

“Nếu anh thật sự muốn tìm người để trút giận gánh tội…” Mộ Vân Tưởng cầm máy tính bảng bước vào phòng, nhìn Lưu Huy nói: “Thì hãy trách tôi đi. Chuyện này là do tôi làm, hôm đó tôi có việc đến muộn, muốn mau chóng hoàn thành công việc nên đã đăng Đát Kỷ chibi bị nghi ngờ sao chép lên mạng.” 

“Bây giờ việc này đã gây ra một làn sóng lớn trên mạng, nhìn chung đó là do sự sơ sót trong công việc của tôi. Tôi đã đăng tải lên mạng mà không xác minh lại sau khi 

nhận được email của cô Thẩm 

Sau khi bị Mộ Vân Tưởng và Đường Duy chỉ trích, Lưu Huy cảm thấy rất lúng túng. 

“Tôi cũng gấp lắm chứ, ba người không biết vị trí của Sophia trong giới bậc thầy vẽ bản gốc. Cô ấy vừa ra một tập tranh đã có thể bán hết trong vòng vài giây, tương 

đương với những ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí hiện nay. Số tiền bán tập tranh của cô ấy còn nhiều hơn cả doanh thu một ca khúc hit của những nghệ sĩ hạng 

ba.” 

“Đa số fan của cô ấy đều là người yêu thích thế giới ảo, mà đối tượng khách hàng của Huy Chương Vinh Quang chúng ta cũng gần như trùng khớp với nhóm người này. Nếu chúng ta đắc tội với cô ấy thì thị trường của chúng ta sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng.” 

Lưu Huy là một trong những trụ cột của nhóm sáng tạo, nên có tình cảm rất sâu đậm với dự án này. 

Mọi người đều hiểu điều này, vì vậy Ngải Lan không trách anh ta khi đã mắng mình, ngược lại còn an ủi anh ta. 

“Anh Huy đừng lo lắng, tôi vẫn không tin rằng chị Vị Ương sẽ sao chép, tôi đã xem qua một số tập tranh trước đó của Sophia, nhưng không nhìn thấy bất cứ bức tranh nào giống như nhân vật Đát Kỷ chibi mà mình thiết kế.” 

Lưu Huy nhìn cô ta thở dài: “Tiểu Ngải, cô còn quá trẻ, việc sao chép màu sắc cũng là sao chép, ai cũng biết màu sắc được tô lên trong bức quảng cáo của Đát Kỷ chibi là phong cách của Sophia. Tôi lo rằng cô Thẩm không biết mấy thứ vòng vo này, mà lấy thẳng màu sắc từ tác phẩm của Sophia.” 

“Khụ khụ, anh Huy, anh không tin tưởng cô Vị Ương đến thế sao?” Nhìn thấy vẻ mặt than thở của Lưu Huy, Mộ Vân Tưởng cảm thấy hơi buồn cười: “Điều anh không thể làm được không có nghĩa là cô Thẩm cũng thế.” 

Lưu Huy cảm thấy lúc này vẻ mặt của Mộ Vân Tưởng hơi kỳ lạ nên nhăn mày không vui nói: “Người đẹp, cô mau nói đi, đừng giày vò tôi nữa, tôi thật sự rất khó chịu.” 

Mộ Vân Tưởng thấy anh ta sốt sắng đến mức đáng thương cũng không muốn thừa nước đục thả câu với anh ta nữa: “Được rồi, anh hãy tự xem đi, Vị Ương đã làm sáng 

tỏ rồi, cô ấy chính là đại sư Sophia.” 

“Cái gì?” 

Lưu Huy kinh ngạc, anh ta giật lấy máy tính bảng trong tay cô ấy, chăm chú nhìn vào bức ảnh selfie mà Sophia đã đăng trên Weibo cùng với một số phản hồi từ những 

người nổi tiếng trong ngành nghệ thuật. 

“Không, không không không ngờ cô ấy lại là đại sư Sophia!” 

Lưu Huy run rẩy đặt máy tính bảng xuống, sau khi biết Thẩm Vị Ương chính là thần tượng của mình, cả người anh ta đã choáng váng. 

“Làm, làm sao có thể như vậy?” 

Làm sao Thẩm Vị Ương có thể là Sophia chứ? 

Chuyện này quá phi thực tế rồi đó! 

Mộ Vân Tưởng đồng tình vỗ vai anh ta hỏi: “Cảm giác nghi ngờ thần tượng của mình thế nào?” 

Cả người Lưu Huy đã trở nên choáng váng: “Rất, rất, rất sảng khoái, cảm giác như mình đang mơ vậy.” 

So với sự bối rối của Lưu Huy, Ngải Lan lại rất vui mừng: “Hóa ra chị Vị Ương là đại sư Sophia, tôi đã nói rồi mà. Chị Vị Ương làm sao có thể làm ra việc sao chép này 

được?” 

Đường Duy cũng rất vui mừng: “Chị Vị Ương quá tài năng rồi, vừa là tay đua vừa là họa sĩ, còn là nhà thiết kế game cao cấp, anh Huy thật may mắn khi được làm việc 

dưới trướng thần tượng của mình.” 

Nghe Đường Duy nói vậy, tâm trạng của Lưu Huy đã dễ chịu hơn: “Đúng vậy, tôi biết cô Thẩm không phải là người bình thường mà.” 

Ngải Lan khẽ cười: “Lúc nãy anh còn nghi ngờ người ta mà.” 

Lưu Huy mạnh miệng giải thích cho mình: “Chẳng, chẳng phải là vì tôi không biết cô ấy là đại sư Sophia à? Phong cách của Sophia là như vậy. Nếu cô ấy không phải là Sophia, người bình thường đều sẽ nghĩ cô ấy sao chép đấy được không?” 

“Mọi người đã ăn trưa chưa?” Đúng lúc này Thẩm Vị Ương xách cơm hộp đi vào: “Tôi đã mua cho mọi người rồi này, chắc chuyện sao chép đã làm mọi người tốn nhiều sức lực rồi, nên tôi nhận lỗi với mọi người.” 

Là lãnh đạo, nhưng cô đã không đứng ra xử lý tình hình kịp thời khi văn phòng gặp rắc rối, đây là sơ suất của cô. 

Lưu Huy liền niềm nở bước tới giúp đỡ, nhận lấy cơm hộp trong tay cô đặt xuống bàn họp. Khi nghe cô nói nhận lỗi, anh ta đã vội lên tiếng: “Cô Thẩm đừng nói như vậy, 

chuyện của cô là chuyện của chúng tôi mà.” 

“Vả lại lần này là người bên ngoài hắt nước bẩn lên người cô trước, còn đoàn đội chúng ta đều hoàn toàn tin tưởng cô, chúng tôi không tin rằng cô sẽ đi sao chép.” 

“Lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh kia của cô, tôi đã cảm thấy rất quen thuộc, tôi thật sự không ngờ rằng cô là đại sư Sophia thần tượng của tôi. Có thể làm việc dưới trướng của cô là may mắn ba đời của tôi.” 

Dáng vẻ cực kỳ nịnh bợ thần tượng của anh ta khiến mọi người dở khóc dở cười. 

Thẩm Vị Ương cũng cười: “Mọi người cũng vất vả trong chuyện này rồi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết. Chúng ta hãy ăn uống thật ngon miệng, rồi buổi chiều 

tiếp tục làm việc, mau chóng đưa game của chúng ta ra thị trường.” 

Chuyện sao chép đã được giải quyết, văn phòng còn thu hoạch được bậc thầy vẽ bản gốc nên mọi người đều cực kỳ phấn khích. 

Ngải Lan gọi các đồng nghiệp khác đang làm việc trong văn phòng đến quây quần quanh bàn họp để ăn bữa trưa do Thẩm Vị Ương mua, còn khui vài chai bia để chúc 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận