Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Thẩm Vị Ương chơi cùng với các con một lúc, đến gần bữa tối thì nhận được điện thoại của Lãnh Hoài Cẩn. 

“Vợ ơi, đêm nay anh không về nhà, em nghỉ ngơi thật tốt nhé, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.” 

“Anh đang báo cáo với em sao?” 

Thẩm Vị Ương cười nói đùa, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảm xúc lo lắng. 

Gần đây hình như anh càng ngày càng bận rộn, vừa về tới Lãnh thị, bận rộn một chút cũng đúng thôi, nhưng mà thể loại xã giao gì mà khiến thân phận của anh như vậy 

cũng bị xuất huyết dạ dày. 

Anh ấy còn phải nể mặt ai chứ. 

“Tiểu Vũ, có thể làm phiền em một chút không, chị có việc muốn hỏi em.” 

Thẩm Vị Ương bước vào thư phòng của Vũ Bách, Vũ Bách đang xem tài liệu học tập, hai tháng sau là đến kỳ thi tuyển sinh đầu vào ở Đế Đô. 

Nghe Thẩm Vị Ương nói như vậy lập tức buông quyển sách trong tay ra đứng dậy từ trên ghế. 

“Chị, chị ngồi xuống trước đi.” 

Thẩm Vị Ương ngồi xuống sofa, sau đó mới nhìn cậu ấy, mở miệng: “Những chuyện cần phải chú ý khi chị đưa em vào Lãnh thị, em có thấy có chỗ nào không ổn không?” 

Thẩm Vị Ương còn nhân tiện đem cả chuyện Lãnh Hoài Cẩn uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày ra nói với cậu. 

Vũ Bách nghe xong giật nảy mình: “Ai dám khiến anh Cẩn uống rượu nhiều như vậy.” 

Thẩm Vị Ương: “Cho nên chị cảm thấy hết sức kỳ lạ, vì sao thân phận của Lãnh Hoài Cẩn như vậy mà vẫn bị ép uống rượu, khi em tới Lãnh thị, có phát hiện ra chỗ nào không đúng hay không, chẳng lẽ là bộ phận cấp cao xảy ra thay đổi gì sao? 

Nếu như bị ép uống rượu là do công việc, thì rất có thể là do nội bộ Lãnh thị gây áp lực cho Lãnh Hoài Cẩn. 

Vũ Bách hơi tự trách: “Thực ra em ở Lãnh thị không nhìn thấy anh Cẩn bao giờ, anh Cẩn nói chuyện bên phía Diệp Tu Ly anh ấy đều giao cho anh Vệ Trạch xử lý hậu quả, bảo em cứ đến hỏi anh Vệ Trạch là được.” 

Thẩm Vị Ương an ủi: “Không sao đâu, ngày mai chị tự đi xem, xuống lầu ăn cơm trước đã, mai chị dẫn em đi gặp giáo viên, tìm cho em một giáo sư ở đại học Đế Đô dạy kèm cho em để thi tuyển sinh đầu vào, đợi đến tối tan làm thì chị đến Lãnh thị xem thử.” 

Lãnh Hoài Cẩn muốn che giấu chuyện gì, đẳng cấp của Vũ Bách còn thiếu nhiều lắm, cô vẫn nên tự mình đi xem thì tốt hơn. 

Ngày hôm sau đưa Vũ Bách đến thăm hỏi vị giáo sư già kia, ngoại hình Vũ Bách đẹp trai lại lễ phép, hơn nữa còn có mặt mũi của Thẩm Vị Ương, vị giáo sư già rất hài lòng với cậu học trò này, thoả thuận với Vũ Bách sẽ dành thời gian dạy kèm cho cậu ấy hàng ngày, cho cậu ấy một cái thời khóa biểu. 

Trên đường trở về, trên tay Vũ Bách nắm chặt thời khoá biểu, hốc mắt hơi đỏ lên. 

Thẩm Vị Ương vươn tay vỗ nhẹ vào vai của cậu, cười nói: “Sao vậy, vừa rồi không phải vẫn còn tốt lắm mà, sao bây giờ lại nhìn trông có vẻ như muốn khóc nhè 

vậy?” 

Vành mắt Vũ Bách ửng đỏ nhìn cô, nói lời cảm ơn: “Chị Vị Ương, cảm ơn chị, em không hề nghĩ tới, em còn có thể có cuộc sống như thế này.” 

Giống như những người bình thường ở độ tuổi của cậu ấy, xuất hiện trong sân trường đại học. 

Trước kia Thẩm Vị Ương cũng từng đề nghị bảo cậu ấy đi học, nhưng mà cuộc sống khi đó của bọn họ không ổn định, những năm vừa qua trong quá trình thực hiện 

nhiệm vụ bọn học cũng đắc tội với rất nhiều người, muốn dừng lại để sống một cuộc sống yên ổn như bây giờ đúng là nằm mơ giữa ban ngày. 

Nhưng mà hiện giờ, cuối cùng cũng làm được rồi. 

“Chị, nhất định chị với anh Cẩn phải sống thật tốt đó, anh ấy thực sự rất yêu chị” 

Vũ Bách đột ngột nói ra một câu như vậy. 

Thẩm Vị Ương khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Đang yên lành sao lại nói đến anh ấy?” 

Vũ Bách hơi ấp úng: “Chính là đêm hôm qua, anh Cẩn không về nhà, nhưng mà, nhưng mà em cảm thấy nhất định là anh ấy bận việc nghiêm túc, không phải là cố ý không về nhà đâu.” 

Cậu nhóc này không phải hiểu lầm rằng cô nghĩ là Lãnh Hoài Cẩn ngoại tình đấy chứ. 

Thẩm Vị Ương phì cười, sau khi hỏi thì đúng là Vũ Bách nghĩ như vậy thật. 

Còn đang không biết phải làm sao để an ủi cô: “Em cảm thấy anh Cẩn không phải là loại người sớm nắng chiều mưa đâu, hai người khó khăn lắm mới được ở bên nhau như vậy, em có thể nhìn ra được là anh ấy rất yêu rất yêu chị, không nó để chị chịu một chút khổ cực nào, mà chị này, chị có biết không, anh Cẩn còn đi trải nghiệm việc sinh con đấy.” 

Thẩm Vị Ương kỳ quái nhìn Vũ Bách: “Trải nghiệm sinh con sao?” 

Vũ Bách gật đầu: “Đúng vậy, chính là việc người đàn ông nằm trên máy mô phỏng ở trong bệnh viện, trải nghiệm cảm giác khổ cực khi sinh con của phụ nữ mang thai, 

chia thành mười cấp độ đau đớn, tăng lên từng cấp từng cấp một, sau khi anh Cẩn đi ra ngoài hốc mắt còn đỏ hết cả lên, hỏi em là nếu như bây giờ bảo chị bỏ đứa bé, chị có tức giận hay không.” 

Thẩm Vị Ương sốc đến choáng váng: “Đó là chuyện từ bao giờ?” 

Hình như cô lờ mờ nhớ lại, lúc vừa về nước A được mấy ngày, có hôm buổi tối Lãnh Hoài Cẩn về nhà có điểm gì đó là lạ, cứ ôm chặt lấy cô nói dài dòng lảm nhảm một đống chuyện tình cảm. 

Tối hôm đó Lãnh Hoài Cẩn đúng là hơi đa sầu đa cảm. 

Vũ Bách nói thời gian, quả nhiên là trùng khớp. 

Tâm trạng của Thẩm Vị Ương vô cùng phức tạp. 

Ở những góc mà cô không biết, anh luôn cẩn thận tỉ mỉ làm rất nhiều chuyện. 

“Tiểu Vũ, em về nhà học bài đi, chị lái xe tới Lãnh thị một chút.” 

Lần trước sau khi Lãnh Hoài Cẩn giải thích về chuyện bị xuất huyết dạ dày, cô không còn suy nghĩ linh tinh nữa, hôm nay tới Lãnh thị, là bởi vì cô lo lắng anh gặp vấn đề 

gì đó ở Lãnh thị, nhất định cô phải đích thân đi xem thử. 

Sau khi cô mang thai lúc nào anh cũng rất căng thẳng, nếu có gặp phải chuyện gì thật thì chắc chắn anh cũng sẽ không nói cho cô biết sợ cô lo lắng. 

Cô chỉ có thể tự mình tới hỏi thôi. 

Khi tới Lãnh thị, cô đi thẳng về phía Huy chương vinh quang tìm bọn Lưu Huy và Ngải Lan. 

Sau khi chia quà cho tất cả các đồng nghiệp trong bộ phận xong, Ngải Lan lập tức tới ôm lấy cô, hốc mắt hơi đỏ lên: “Cô giáo Vị Ương, chị có thể tính là quay lại thăm chúng em, thật sự rất lâu rồi em không được gặp chị.” 

Thẩm Vị Ương cười cười sờ tóc cô: “Cô bé ngốc này, chị không đến thăm em, thì em cũng không biết đến thăm chị sao? Lần sau muốn gặp chị thì cứ tới nhà tìm chị, chút nữa chị sẽ gửi địa chỉ cho em.” 

“Cô giáo Thẩm.” Lưu Huy cũng đi qua đây, mỉm cười chào hỏi cô: “Đã lâu không gặp, đúng lúc tối nay chúng tôi muốn mở tiệc ăn mừng, cô có muốn đi cùng luôn 

không?” 

Thẩm Vị Ương cười nói: “Hiện giờ tôi cũng không còn là quản lý bộ phận của các anh nữa, tới tham gia tiệc ăn mừng không có vấn đề gì chứ?” 

“Tất nhiên là không có vấn đề gì, bây giờ chuyện ở đây do tôi quyết định.” Một giọng nói quen thuộc vang lên. 

Thẩm Vị Ương vừa quay đầu thì nhìn thấy Yến Hồi. 

Yến Hồi cười ha ha nhìn cô rồi hỏi: “Ngạc nhiên không bất ngờ không, bây giờ tôi làm việc ở đây.” 

Thật đúng là rất bất ngờ. 

Thẩm Vị Ương nói đùa: “Chẳng trách tôi thấy Huy chương vinh quang càng ngày càng phát triển, hoá ra là có người trong nghề ở đây.” 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận