Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Thẩm Vị Ương còn chưa dám xác định người đàn ông ăn mặc chật vật mang theo mùi rượu trước mắt này là Lãnh Hoài cẩn thì anh đã kéo cô ra khỏi tay của Lộ Ôn 

Châu, bảo vệ cô chặt chẽ ở phía sau anh. 

Lộ Ôn Châu cũng hơi sửng sốt, không ngờ Lãnh Hoài Cẩn bây giờ lại nghèo túng như vậy: ”Lãnh, tổng giám đốc Lãnh, anh làm sao vậy?” 

Không phải nói hiện tại Lãnh Hoài Cẩn đã trở về lại nhà họ Lãnh rồi sao? Sao bây giờ nhìn có vẻ như đãi ngộ ở nhà họ Lãnh cũng không tốt. 

“Đàn anh, chúng ta quay về trước đi. Mọi người còn ở trong phòng riêng mà anh trực tiếp đi ra ngoài, đuổi theo biên kịch. Nếu quan hệ giữa đạo diễn và biên kịch không 

tốt truyền ra ngoài, đến lúc đó còn không biết truyền thông muốn hắt nước bẩn vào bộ phim chúng ta như thế nào nữa đây.” 

Tưởng Gia Tân lúc này mới bắt đầu “khuyên can”, muốn kéo Lộ Ôn Châu trở lại phòng riêng. 

Nhưng Lộ Ôn Châu đẩy tay anh ta ra, nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Nếu đã trùng hợp gặp được tổng giám đốc Lãnh, vậy cho tôi hỏi tổng giám đốc Lãnh một câu. Lúc trước anh có thể vì Chiêu Chiêu mà ly hôn rồi rời khỏi nhà họ Lãnh thì vì sao hiện tại lại phải vứt bỏ Chiêu Chiêu, ở cùng người phụ nữ này một lần nữa?” 

“Đây là việc của tôi, đạo diễn không có quyền hỏi.” Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nói xong, sau đó cẩn thận ôm Thẩm Vị Ương rời đi. 

Lúc Lộ Ôn Châu còn định không chịu bỏ qua, muốn đuổi theo hỏi rõ ràng lại bị Tưởng Gia Tân kéo lại: “Đàn anh, vậy là đủ rồi, không cần hỏi nữa.” 

Lộ Ôn Châu nhíu mày, buồn bã nhìn Tưởng Gia Tân: “Cậu không cảm thấy có vấn đề sao? Bây giờ có thể nói là Chiêu Chiêu đã mất tích, chắc chắn là do Thẩm Vị Ương hại.” 

“Đó cũng là chuyện của Diệp Chiêu Chiêu.” Tưởng Gia Tân cũng có chút không vui: “Đàn anh, cũng không phải chỉ có một mình cô ấy mới có thể diễn vai nữ chính, anh 

quan tâm cô ấy như vậy, không phải là anh thật sự coi trọng cô ấy chứ?” 

Sắc mặt Lộ Ôn Châu cũng trở nên khó coi: “Bây giờ chuyện tôi nói là chuyện Diệp Chiêu Chiêu không rõ tung tích có thể rất nguy hiểm, cậu nói chuyện này với tôi làm 

gì?” 

Tưởng Gia Tân thấy anh ta tức giận, lập tức chuyển đề tài: “Được rồi, em sai rồi, đàn anh đừng tức giận, chúng ta về tham gia bữa tiệc với những người kai trước đã. Chờ ngày mai tôi đi tìm Yến Hồi rồi hỏi thăm một chút có được không? Nhất định sẽ hỏi thăm được tung tích của Diệp Chiêu Chiêu cho anh.” 

Lúc này Lộ Ôn Châu mới yên tâm, đi theo Tưởng Gia Tân vào phòng riêng. 

Mà Thẩm Vị Ương bên này bị Lãnh Hoài Cẩn kéo đến cuối hành lang. Lãnh Hoài Cẩn dừng lại gọi điện thoại cho tài xế trong nhà. 

Thẩm Vị Ương giữ chặt cổ tay anh, bảo anh đừng gọi điện thoại: “Em tự lái xe tới.” 

Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày, có chút trách cứ nhìn cô: “Không phải anh bảo em ra ngoài thì để tài xế lái xe sao, bây giờ em mang thai làm sao có thể lái xe?” “Mang thai sao không thể lái xe được?” Cô lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, giúp anh lau sạch mồ hôi trên trán: “A Cẩn, em không yếu đuối như vậy.” 

Động tác lau mồ hôi giúp anh của cô làm trong nháy mắt anh trở nên cứng đờ, bất giác ý thức được hiện tại mình đang chật vật thế nào. 

Anh một mực tránh né giấu diếm, kết quả vừa rồi nhất thời sốt ruột, đã bại lộ ngay trước mắt cô. 

“Vị Ương, hôm nay là anh, anh.” 

“Lục Cẩn.” 

Anh vừa định giải thích vì sao mình mặc quần áo bình dân không được là phẳng, xuất hiện trong câu lạc bộ bình thường này. Một phòng riêng trên hành lang mở ra, 

một người đàn ông có dáng vẻ bụng to, nói chuyện rạng rõ, uống không ít đi tới. 

Ông ta lảo đảo đi tới trước mặt Lãnh Hoài Cẩn, sau đó đặt tay lên vai Lãnh Hoài Cẩn, nói chuyện phun đầy hơi rượu: “Tên nhóc nhà cậu ra đây làm gì? Tiểu Tôn cứ muốn 

gọi cậu vào, nói rằng chỉ ký hợp đồng với cậu thôi.” 

Nếu như là trước kia, người như vậy làm sao có thể đến gần được thân thể Lãnh Hoài Cẩn. 

Nhưng hiện tại, sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn vẫn bình tĩnh, ngoại trừ hai tay đang nắm chặt chịu đựng thì trên mặt anh nhìn không ra một chút cảm xúc bất mãn nào. 

Anh sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, đã bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy chứ. 

Nhớ tới hoàn cảnh bây giờ ở Lãnh thị mà Yến Hồi nói với mình, hốc mắt Thẩm Vị Ương lập tức nóng lên. 

“Ôi, đây là bạn gái cậu sao, quá xinh đẹp.” 

Quản lý Chương nói xong với Lãnh Hoài Cẩn mới mơ mơ màng màng nhìn thấy Thẩm Vị Ương, sau đó ánh mắt sáng lên. 

Ông ta vốn tưởng rằng vị tổng giám đốc Tiểu Tôn ngồi bên trong kia đã rất xinh đẹp nhưng bây giờ nhìn thấy người phụ nữ trước mắt này, ông ta mới biết cái gì gọi là tuyệt sắc giai nhân. 

Vận đào hoa của tên nhóc Lục Cẩn này cũng quá tốt. 

“Cô ấy là vợ tôi.” Lãnh Hoài Cẩn lấy tay quản lý Chương đang đặt trên vai mình ra, sau đó không được tự nhiên tránh ánh mắt Thẩm Vị Ương rồi giải thích với cô: “Em về nhà trước, lát nữa anh trở về giải thích với em.” 

“Trở về làm gì chứ? Nếu em dâu cũng tới, vậy thì cùng nhau đi vào ngồi một chút.” Quản lý Chương nghe được Lãnh Hoài Cẩn nói Thẩm Vị Ương là vợ anh thì ánh mắt thay đổi, rất nhanh đã đề nghị cô đi vào ngồi cùng bọn họ. 

Sao Lãnh Hoài Cẩn có thể khiến Thẩm Vị Ương chịu ủy khuất cùng anh được. Nhưng lúc vừa muốn mở miệng bảo cô về nhà, Thẩm Vị Ương lại cười nói: “Được, tôi cũng 

muốn gặp đồng nghiệp của chồng tôi.” 

Nói xong, cô cho Lãnh Hoài Cẩn một ánh mắt trấn an. 

Cô ấy biết điều đó. 

Từ trong ánh mắt của cô, Lãnh Hoài Cẩn hiểu được sự trấn an, ánh mắt trở nên gian nan. 

Anh tự cho là giấu giếm đến mức không ai biết nhưng lại vẫn khiến cô lo lắng. 

“Lục Cẩn, cậu lại đây, tôi có mấy câu muốn dặn dò cậu.” 

Khi bọn họ chuẩn bị cùng nhau trở về phòng riêng, Chương quản lý lại kéo Lãnh Hoài Cẩn sang một bên lặng lẽ nói chuyện. 

Bây giờ Thẩm Vị Ương chỉ đau lòng cho Lãnh Hoài Cẩn, hối hận hôm nay mình tới nơi này làm cho anh khó chịu khi bị phơi bày sự chật vật khó khăn nên cũng không thèm để ý bọn họđi sang bên cạnh thì thầm cái gì. 

”Lục Cẩn, anh thấy người của cậu cũng không tệ cho nên muốn dặn dò cậu vài câu, cậu có thể nghe thật cẩn thận.” 

Quản lý Chương hạ thấp giọng nói nhỏ. 

Lãnh Hoài Cẩn rất khiêm tốn nghe: “Anh Chương có chuyện gì thì cứ nói.” 

Quản lý Chương: “Cậu có biết là Tôn Phỉ Phỉ rất thích cậu nên mới thoải mái ký hợp đồng như vậy không?” 

Lãnh Hoài Cẩn không trả lời trực tiếp, mà nói: “Người cuối cùng làm chủ tất nhiên là bố của cô ta. Nếu kế hoạch của tôi không tốt thì sẽ chẳng ai giúp được tôi cả.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận