Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Cậu, cậu có ý gì vậy? Giờ cậu vì một người ngoài mà ra tay với cháu sao? Từ trước tới giờ cậu có nõ đánh cháu cái nào đâu, thế mà hôm nay lại vì con ả đê tiện Tiểu 

ất kia mà xuống tay với cháu, còn muốn cháu đi xin lỗi cô ta nữa sao?” 

Tôn Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm Triệu Khiêm, trong mắt hiện rõ vẻ không tin, một tay ôm lấy bên má sưng đỏ, trong lòng cảm thấy vừa tức giận lại vừa uất ức. 

Triệu Khiêm không đành lòng mà quay mặt đi chỗ khác, khuyên nhủ: “Tóm lại cháu không thể thích làm gì thì làm như vậy nữa. Giờ lập tức đi xin lỗi cô Thẩm ngay, cầu 

xin cô ấy tha thứ cho mình. Cô ấy chịu tới làm biên kịch cho đoàn phim chúng ta đều là vì nể tình cậu Biên hết đấy, không phải vì bọn cậu đâu. Hôm nay nếu cháu chọc cô ấy tức giận bỏ đi, vậy cháu chính là tội đồ của cả đoàn phim đấy.” 

“Tội đồ của cả đoàn phim ư?” Tôn Phỉ Phỉ trợn trừng hai mắt, không phục nhìn Triệu Khiêm, tức tối quát: “Cậu, sao cậu lại che chở ả đến vậy chứ, không phải ả chỉ là một biên kịch nhỏ bé thôi sao? Thế mà cậu lại lôi cả đoàn phim ra dọa cháu, còn đội cho cháu cái tội lớn như vậy nữa?” 

“Cậu nói thật đi, có phải ả là người tình mà cậu nuôi bên ngoài không, thế nên cậu mới…” 

“Câm miệng!” 

Cô ta còn chưa kịp thốt ra những lời quá quắt, khó nghe hơn nữa thì đã bị Triệu Khiêm giáng thêm một bạt tai vào má. 

“Tôn Phỉ Phỉ, ngày thường người lớn đã quá nuông chiều mày rồi đúng không? Bà Lãnh là người mà mày có thể muốn nói gì thì nói sao? Nếu mày còn tiếp tục không 

biết tốt xấu như vậy nữa thì ngay bây giờ, tạo sẽ gọi mẹ mày tới dẫn mày về cấm túc.” 

“Bà Lãnh gì chứ?” Tôn Phỉ Phỉ che mặt, đau đến rớt nước mắt: “Chồng ả không phải họ Lục sao? Cậu, người cậu nói với cháu có phải cùng một người không đó?” 

“Họ Lục cái gì? Chồng của Thẩm Vị Ương chính là Lãnh Hoài Cẩn đấy, mày có biết Lãnh Hoài Cẩn là ai không, có biết Thẩm Vị Ương là ai không? Hôm nay mày dám đắc 

tội cô ấy, nhưng cô ấy lại chỉ đơn giản xoay người bỏ đi vậy thôi là nhờ cái đức mà tổ tiên chúng ta đã tích góp đó, thế mà mày lại còn không biết điều, dám nhục mạ cô 

ấy.” 

Triệu Khiêm tức giận nhìn chằm chằm đứa cháu gái bị chiều hư này. 

Tôn Phỉ Phỉ nhìn ông ta, vẫn chưa dám tin: “Thẩm Vị Ương, ý cậu là cô ta chính là Thẩm Vị Ương? Là vợ của người từng là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Lãnh thị – Thẩm Vị Ương?” 

chú. 

Nếu ả ta đúng thật là Thẩm Vị Ương, vậy chẳng phải Lục Cẩn chính là Lãnh Hoài Cẩn sao. 

Trái tim Tôn Phỉ Phỉ nảy lên mãnh liệt, mỗi một tế bào trong người cũng theo đó mà sôi trào, khí thế hừng hực hẳn lên. 

Cô ta biết ngay mà, Lục Cẩn đó chắc chắn không phải người bình thường. Nếu chỉ là công nhân viên chức bình thường thì sao có được khí chất và cách nói chuyện đó 

Hóa ra anh chính là Lãnh Hoài Cẩn, là tổng giám đốc Lãnh Hoài Cẩn của tập đoàn tài chính Lãnh thị. 

Mặc dù bây giờ tổng giám đốc của Lãnh thị đã biến thành Lãnh Linh Lung, nhưng một ả đàn bà hạ lưu như Lãnh Linh Lung có thể chống đã được bao lâu chứ, cuối cùng chắc chắn nhà họ Lãnh gia sẽ rơi vào tay Lãnh Hoài Cẩn mà thôi. 

Nếu bây giờ cô ta có thể bồi đắp tình cảm với Lãnh Hoài Cẩn thì… 

“Cậu đang nói chuyện với cháu mà tự dưng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi xin lỗi cô Thẩm đi.” 

Triệu Khiêm thấy đến lúc này rồi mà Tôn Phỉ Phỉ vẫn có thể hồn vía lên mây thì tức lắm. 

Rõ ràng cô cháu gái này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, cớ sao hôm nay lại hồ đồ tới như vậy. 

Thật ra Thẩm Vị Ương vẫn chưa đi mà đang ngồi chờ ngoài xe của Biên Mục Dã, đợi đoàn phim đến nói một câu công bằng thay cô. 

Cô hy vọng có thể nhân cơ hội lần này mà giải quyết tận gốc chuyện đoàn phim có hơn hai mươi biên kịch. 

“Cô Thẩm, tôi, tôi dẫn theo cháu gái đến tạ tội với cô đây, hy vọng cô có thể đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng nên so đo với một đứa nhỏ không biết gì.” 

Triệu Khiêm dẫn theo Tôn Phi Phi tới trước mặt cô, thái độ vừa cung kính lại nhún nhường mà giải thích với Thẩm Vị Ương. 

Thẩm Vị Ương bước xuống xe, nhìn vẻ mặt không phục của Tôn Phỉ Phỉ, mỉm cười: “Tổng giám đốc Triệu khách khí quá, con người tôi cũng không thích miễn cưỡng ai cả, nếu cô Tôn đây đã không chịu, tôi cũng không ép hai người, hai người không cần cảm thấy áy náy trong lòng đâu.” 

“Sao lại miễn cưỡng cơ chứ, là Phỉ Phỉ nói tầm bậy về cô trước, giờ đến xin lỗi cô cũng là bình thường thôi.” Triệu Khiêm véo tay Tôn Phỉ Phỉ một cái, sau đó tức giận trừng cô ta, bảo: “Tôn Phỉ Phỉ, mau xin lỗi cô Thẩm đi, đừng ngang bướng nữa, nếu còn tiếp tục tùy hứng, đừng trách cậu không nể tình.” 

Tôn Phỉ Phỉ nắm chặt hai tay, không cam tâm mà cúi đầu với Thẩm Vị Ương: “Xin lỗi cô Thẩm, ban nãy là tôi sai” 

“Cô Tôn sai ở đâu vậy?” Thẩm Vị Ương trưng ra vẻ mặt vô tội: “Cô Tôn này, cả tổng giám đốc Triệu nữa, hai người là nhà đầu tư của bộ phim này, muốn thêm muốn bớt biên kịch nào chỉ cần một câu nói của hai người thôi là đủ rồi. Xin đừng nhắc đến thân phận khác của tôi nữa, giờ ở đoàn phim này, tôi chỉ là một biên kịch nhỏ bé không ai chống lưng thôi. Mấy người muốn đổi tôi đi để mời biên kịch hàng đầu về là quyền tự do của mấy người.” 

Một biên kịch không có người chống lưng. 

Thân là kỹ sư trò chơi hàng đầu thế giới, chồng là người thừa kế của gia tộc giàu nhất nước A, anh trai là tổng thống tương lai, thân phận như vậy mà còn bảo là không có người chống lưng, thế thì bọn họ sợ là ngay cả cỏ rác cũng chẳng bằng nữa là. 

Giọng tổng giám đốc Triệu khẽ run run: “Cô Thẩm quá lời, nhét thêm biên kịch vào đoàn phim là lỗi của chúng tôi, chúng tôi đã biết lỗi rồi, chỉ cần cô nguyện ý đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tiếp tục ở lại đoàn phim giúp đỡ, chúng tôi sẽ lập tức đuổi hơn hai mươi biên kịch kia đi ngay.” 

Thẩm Vị Ương không nói gì. 

Tổng giám đốc Triệu biết chuyện này đã được cho qua, lập tức kéo Tôn Phỉ Phỉ nói lời cảm ơn, sau đó vội vàng chạy đi đuổi cổ đám biên kịch kia. 

“Vị Ương, cũng may là có cô, giờ đám biên kịch phiền phức kia đã đi hết rồi, quan trọng nhất là không cần đạo diễn Lộ ra mặt đắc tội với người khác nữa.” 

Sau khi Triệu Khiêm và Tôn Phỉ Phỉ rời đi, Biên Mục Dã không ngớt lời tán dương Thẩm Vị Ương, sau đó quay sang Lộ Ôn Châu, cười nói. 

“Đạo diễn Lộ, biên kịch mà anh mời tới đúng là có ích, không chỉ giải quyết xong vấn đề bản quyền mà còn xử lý luôn cả vụ hai mươi biên kịch nữa.” 

Trên mặt Lộ Ôn Châu hiện rõ vẻ ngượng ngùng, lúng túng nhìn Thẩm Vị Ương, đồng thời xin lỗi cô rằng: “Xin lỗi, lúc trước tôi đã hiểu lầm cô, còn tưởng rằng Tôn Phi Phi 

là do cô dẫn tới, thật sự rất xin lỗi.” 

Thẩm Vị Ương có thể hiểu tại sao anh ta lại không có ấn tượng tốt về mình, đương nhiên cũng chẳng thèm để mấy chuyện vặt vãnh này trong lòng. 

“Là do cách làm việc của tôi lúc trước có hơi quái dị nên mới để lại ấn tượng không tốt cho đạo diễn Lộ, anh hiểu lầm tôi cũng là chuyện đương nhiên, bây giờ giải thích 

rõ ràng hết thì tốt, sau này mọi người hợp tác tốt với nhau là được rồi.” 

Cô nói chuyện rất hào phóng, khéo léo, cộng thêm lúc trước còn từng giúp họ giải quyết chuyện bản quyền, nên ấn tượng của Lộ Ôn Châu về Thẩm Vị Ương đã thay đổi, khiến anh ta cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí không hiểu sao còn thấy hơi quen thuộc, hệt như những người bạn đã biết nhau từ lâu. 

“Đạo diễn Lộ, nếu chuyện biên kịch đã giải quyết xong, anh vẫn nên mau mau xác định vai nữ chính đi, hẳn là Chiêu Chiêu cũng sẽ không muốn anh trì hoãn công việc của mình chỉ vì cô ấy đâu.” 

Thẩm Vị Ương thấy ấn tượng của anh ta về mình tốt lên một chút thì bắt đầu nảy sinh ý định khuyên anh ta nhanh chóng quyết định diễn viên đóng vai nữ chính. 

Trong lòng anh ta chắc chắn đã chọn ra ai làm diễn viên rồi, giá thuê phim trường ở Hoành Điểm lại không hề rẻ, trễ thêm một ngày thì tiền cũng nhiều thêm một 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận