Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Đây là, đây là gì thế? Mềm mại quá đi. 

Ngày hôm sau lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại, cô cảm thấy tay mình đang nắm lấy một thứ gì đó rất kỳ lạ, nó còn mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc. 

Cô khó hiểu mơ hồ mở mắt ra, muốn xem thử rốt cuộc bản thân đang nắm lấy thứ gì, kết quả cô suýt chút nữa bị dọa đến chết luôn, tiếng hét chói tai đầy nam tính đột 

nhiên vang lên. 

Sau khi nghe thấy giọng nói của chính mình, sắc mặt cô lập tức thay đổi. 

Sao lại như vậy, sao có thể như vậy được? 

Giọng nói này, giọng nói này là của Lãnh Hoài Cẩn? 

Ngắm thân hình đàn ông của chính mình, hiện giờ còn đang nằm trên giường của chính cô, cô hốt hoàng xuống giường chạy đến phía trước gương, sau đó cô nhận ra, không ngờ gương mặt và cơ thể phản chiếu trong gương lại là Lãnh Hoài Cẩn. 

Tại sao lại như vậy. 

Cô khó tin vươn hai tay nhéo mặt mình vài cái, có hơi đau. 

Đây là sự thật, không phải là mơ. 

Cô thật sự đã biến thành Lãnh Hoài Cẩn! 

Sao lại như vậy. 

Cô nơm nớp lo sợ quay người lại, suy nghĩ xem có nên đánh thức Lãnh Hoài Cẩn, người hiện tại đã biến thành mình dậy không. 

Đến cô còn không thể chấp nhận nổi việc bản thân đột nhiên biến thành đàn ông, vậy Lãnh Hoài Cẩn có thể chịu nổi chuyện bản thân đột nhiên lại biến thành một 

người phụ nữ đang mang thai không? 

“Đừng ngạc nhiên, sau khi đứa bé ra đời chúng ta sẽ biến trở lại thôi.” 

Đến lúc cô do dự quay đầu lại, “Thẩm Vị Ương” đã bình tĩnh ngồi ở đầu giường, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa cưng chiều nhìn cô. 

Bị chính mình nhìn chằm chằm bằng ánh mắt chiều chuộng như vậy sẽ có cảm giác gì đây, Thẩm Vị Ương cảm thấy rất quái dị. 

Đây không phải lần đầu tiên cô bị người ta đổi cơ thể. 

Nhưng lúc trước cô cảm thấy rất ghét Thân Khiết, còn hiện tại người đổi cơ thể với cô lại là Lãnh Hoài Cẩn. 

Tại sao anh ấy phải làm như vậy. 

Thẩm Vị Ương thầm nghĩ đến một chuyện, giọng nói run rẩy hỏi anh: “Anh không muốn em chịu đau đớn khi sinh con đúng không?” 

Lúc trước Vũ Bách từng nói anh đã đi thử trải nghiệm cảm giác sinh con, thậm chí còn có ý muốn cô phá bỏ đứa bé này. 

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn mặc quần áo xong xuôi, anh nắm chặt tay cô, ngẩng đầu nhìn cô chân thành nói: “Anh không nó để em chịu nỗi đau khi sinh con, cho dù có trao đổi thì cơ thể em vẫn phải chịu tổn thương, nhưng anh không có cách nào để chuyển nỗi đau của em sang cơ thể của anh cả.” 

“Vậy thôi đã là đủ lắm rồi.” Đôi mắt Thẩm Vị Ương ươn ướt. 

Anh ấy có thể buông bỏ sự tự tôn của một người đàn ông, chấp nhận chuyện bản thân đột nhiên biến thành phụ nữ, thay cô chịu đựng nỗi đau đớn khi sinh con, như vậy đã rất khó khăn rồi. 

Nếu biết trước chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý để anh làm vậy. 

“Có phải Tưởng Gia Tân giúp anh không.” 

Thẩm Vị Ương hỏi. 

Hiện tại cô đã biết hết mọi chuyện. 

Ngoài cô ra, Lãnh Hoài Cẩn sẽ không hy sinh vì bất kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng hiện tại anh lại đột nhiên vì giúp đỡ Chúc Tân Nguyệt mà khiến bản thân bị hạ cấp, 

chắc chắn có liên quan đến cô. 

Còn chuyện hoán đổi thân thể này, cô vẫn luôn hoài nghi thân phận của Tưởng Gia Tân, loại chuyện như thế này nhất định chỉ có Tưởng Gia Tân mới có thể làm 

được. 

ta.” 

Lãnh Hoài Cẩn không ngờ cô phản ứng nhanh như vậy, trực tiếp hoài nghi Tưởng Gia Tân. 

Sau khi cô nói rõ mối quan hệ giữa Tưởng Gia Tân và Chúc Tân Nguyệt, vì sự trong sạch của anh, anh không thể không giải thích với cô. 

“Chuyện là như vầy, Tưởng Gia Tân đồng ý giúp anh với điều kiện là anh phải cứu Chúc Tân Nguyệt ra ngoài, hình như là vì lúc trước Chúc Tân Nguyệt từng giúp anh 

Anh thở dài, lúc muốn vươn tay ôm lấy Thẩm Vị Ương lại phát hiện trước mặt chính là thân thể của chính mình, không ra tay được, anh hơi ngượng ngùng rút tay về. 

Thẩm Vị Ương thấy hết hành động của anh, buồn cười: “Hiện tại mới biết không ra tay nổi rồi à, anh tội tình gì phải làm như vậy, sinh con cho anh em cũng đâu có oán giận gì, em tình nguyện sinh đứa bé ra mà.” 

Lãnh Hoài Cẩn mặc kệ cảm giác quái dị trong lòng, ôm lấy cô, buồn phiền nói: “Nhưng anh đau lòng lắm, lúc trước em sinh bọn A Quân quá khó khăn, khi đó anh lại quá 

khốn nạn, không lo nghĩ gì đến cảm nhận của em, hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội bù đắp, anh nhất định phải hết lòng hết dạ đối xử tốt với em.” 

“Nam nữ bình đẳng, đàn ông giúp phụ nữ sinh con không mất mặt, anh vui là được rồi.” 

Tuy rằng đã hoán đổi cơ thể, hiện tại anh ấy mang dáng vẻ “yếu ớt”, còn cô lại là một người đàn ông cao lớn, nhưng Thẩm Vị Ương vẫn cảm nhận được sự coi trọng và 

bảo vệ của anh ấy đối với cô. 

Cô kiềm chế không rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Sao anh phải khổ như vậy chứ.” 

Lãnh Hoài Cẩn: “Chỉ cần có thể khiến em không phải chịu đau đớn, anh có thể làm tất cả mọi thứ.” 

“Được rồi, không còn sớm nữa, em nên đi làm thay anh đi, mọi việc anh đều làm xong cả rồi, chỉ cần trong hai ngày tới ký xong hợp đồng với Tôn gia là anh có thể trở về tổng bộ rồi.” 

Trong lòng Lãnh Hoài Cẩn vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên. 

Sau khi hoán đổi cơ thể với cô, anh mới chân thật cảm nhận được thân thể nặng nề của phụ nữ mang thai, không thể thích ứng ngay trong một khoảng thời gian ngắn 

được. 

Cô đưa điện thoại di động của mình cho anh, sau đó cầm lấy điện thoại của anh: “Nếu anh không thích ứng được, lát nữa cứ gọi điện thoại cho Lộ Ôn Châu xin nghỉ 

phép, cứ nói rằng anh muốn ở nhà viết kịch bản là được, chút nữa trên đường đến công ty em sẽ dành thời gian nói với anh những chuyện cần chú ý ở đoàn phim, còn về 

phần kịch bản, sau này anh cứ nói tiến độ của đoàn làm phim cho em, em sẽ viết rồi gửi qua cho anh, công việc ở Lãnh thị em sẽ nói cho anh biết, rồi anh quyết định cho 

em.” 

Cô phân công đơn giản và rõ ràng công việc của hai người. 

Lãnh Hoài Cẩn ngồi trên giường khẽ gật đầu, không nói gì. 

Thẩm Vị Ương phát hiện hình như Lãnh Hoài Cẩn không dám nhìn cô. 

Có lẽ là do anh vẫn chưa quen. 

Cô nhìn khuôn mặt của bản thân ở đối diện, đôi mắt nhìn cô tràn đầy nồng tình mật ý, vẫn cảm thấy có hơi kỳ dị. 

Nhưng việc này cũng rất vui. 

Thẩm Vị Ương nghĩ ngợi, vốn dĩ đã phải đi, nhưng đột nhiên quay trở lại, vươn tay nắm lấy cằm hôn Lãnh Hoài Cẩn một cái, trêu ghẹo cười nói: “Bà xã, ở nhà dưỡng thai 

nhé, ông xã ra ngoài làm việc nuôi em.” 

Khuôn mặt của Lãnh Hoài Cẩn nháy mắt đỏ chót, cực kỳ xấu hổ. 

Thẩm Vị Ương hứng khởi đi ra ngoài. 

Vứt bỏ sự ngượng ngùng và đau lòng với Lãnh Hoài Cẩn, đương nhiên tâm trạng của cô cũng rất vui. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận