Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Thưa ngài tổng thống, nghĩa trang nhà họ Lãnh của chúng tôi không dành cho anh muốn ra là ra muốn vào là vào. Anh đến đây mà không thông báo trước, điều này 

khiến tôi rất khó xử.” 

Thẩm Vị Ương lạnh lùng đi cùng Lãnh Hoài Cẩn đến trước mặt Nhiếp Giang, cắt đứt tình thế giằng co trong nội bộ nhà họ Phong. 

Anh em nhà họ Phong không biết chuyện tro cốt của Lãnh Tinh đã được mang đi, Nhiếp Giang cũng bởi vì chuyện này mà sẽ khách khí với Lãnh Hoài Cẩn một chút. “Làm phiền rồi, tôi sẽ đi ngay đây.” 

Nhà họ Lãnh không hoan nghênh anh ta, nếu không ngày hôm qua anh ta đã tới tang lễ của Lãnh Tinh rồi, cần gì phải đến mức lén lút tới vào ngày hôm sau. 

Nói dễ nghe như vậy. 

Nhiếp Giang đã thật sự rời đi cùng phong thanh Phong Thanh, Chúc Tân Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ, cô ta nhìn “Lãnh Hoài Cẩn” nói: “tổng giám đốc Lãnh, anh giỏi thật đấy, một câu nói cũng có thể đuổi tên súc sinh đó cút đi.” 

Cô ta tiến lên một bước, cả người như sắp dán lên người Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương chưa kịp tránh đã bị cô ta dán sát lại. 

Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn lập tức xám xịt. 

Sắc mặt của Phong Hạo cũng rất tệ, anh ta đưa tay kéo Chúc Tân Nguyệt về: “Chúc Tân Nguyệt giữ liêm sỉ một chút.” 

“Tôi cũng không phải tội phạm giết người, có gì đáng mất mặt đâu chứ.” Chúc Tân Nguyệt mở đôi mắt to long lanh, châm chọc cười lạnh nhìn Phong Hạo, sau đó còn không sợ chết còn bồi thêm một câu: “Nếu tổng giám đốc Lãnh đã giúp tôi, vậy đêm nay tôi sẽ đi theo tổng giám đốc Lãnh nhé, tùy ý tổng giám đốc Lãnh muốn làm gì tôi 

thì làm.” 

Chúc Tân Nguyệt mập mờ nói, Thẩm Vị Ương cảm thấy ánh mắt Phong Hạo nhìn mình giống như muốn lăng trì mình đến nơi rồi. Lãnh Hoài Cẩn đang trong cơ thể Thẩm Vị Ương tiến lên kéo Chúc Tân Nguyệt ra, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Cô Chúc, xin tự trọng.” 

“Chỉ đùa thôi mà, Vị Ương, cô đừng có giận tôi nha.” Chúc Tân Nguyệt cười với “Lãnh Hoài Cẩn”, sau đó cầm tay cô như muốn rời đi: “Chúc Tân Nguyệt tôi đào góc tưởng của ai cũng sẽ không đào góc tường của cô đâu mà.” 

Lãnh Hoài Cẩn như gặp đại địch lập tức hất tay cô ta ra, nhìn về phía Thẩm Vị Ương với bộ dáng “anh thề là anh tuân thủ nam đức nghiêm ngặt“. 

Thẩm Vị Ương không nhịn được cười. 

Chúc Tân Nguyệt thì nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. 

Mặc dù cô ta không tiếp xúc nhiều với Thẩm Vị Ương nhưng có thể cảm giác được Thẩm Vị Ương là một người rất hào phóng, vừa rồi chỉ là một câu nói đùa thôi mà, 

sao lại nảy sinh hiềm khích với cô ta như vậy. 

Cuối cùng Phong Hạo vẫn nhìn không vừa mắt, một lần nữa kéo Chúc Tân Nguyệt lại bên cạnh anh ta, sau đó nhìn Thẩm Vị Ương, lạnh lùng nói: “Tôi biết tổng giám đốc Lãnh được người khác ủy thác, tôi sẽ không tính toán món nợ này với anh. Tốt hơn là tổng giám đốc Lãnh nên tự mình giải quyết điều đó đi, sẽ không có lần sau đâu.” 

Anh ta nói hẳn là chuyện Lãnh Hoài Cẩn giúp Tưởng Gia Tân đưa Chúc Tân Nguyệt ra khỏi bệnh viện tâm thần. 

Nhưng không phải anh ta ghét Chúc Tân Nguyệt sao? 

Tại sao đến giờ vẫn bày cái điệu bộ còn quan tâm đến ra? 

Thẩm Vị Ương không hiểu. 

“Năm đó Chúc Tân Nguyệt có thể thành công báo thù cũng là bởi vì Phong Hạo ma xui quỷ khiến quá u mê cô ta.” Lãnh Hoài Cẩn mở miệng nhắc nhở: “Chúc Tân 

Nguyệt coi anh ta là kẻ ngốc để đùa giỡn, Phong Hạo sẽ không buông tha cho cô ta đâu. Cho dù có hòa bình hơn nữa thì cũng chỉ là biểu tượng mà thôi, bình thường em 

phải giữ khoảng cách với Chúc Tân Nguyệt, có thể tránh thì cứ tránh, nhớ chưa.” 

Thẩm Vị Ương nhìn bộ dạng nghiêm túc này của anh, buồn cười nói: “Lời này đáng lý ra là em dặn anh mới phải, đừng quên hiện tại anh mới là biên kịch của cô ta. Nhưng mà cũng không nên quá đáng quá. Anh phải nhớ kỹ, hiện tại anh là em, đừng đắc tội với người trong đoàn làm phim của em.” 

Hình như anh đã đắc tội gần hết rồi… 

Lãnh Hoài Cẩn thấy hơi chột dạ. 

Lúc trước Lộ Ôn Chu gọi cho anh bảo anh đi dự lễ khai mạc, anh đã lập tức từ chối. 

Việc này anh còn chưa dám nói cho Thẩm Vị Ương. 

Ngày mai vẫn phải đi đến đoàn làm phim một chuyến, vì vợ mình, anh sẽ chịu nhục một lần. 

Quả thật không thể đắc tội với bạn bè xung quanh của cô. 

Cô ấy trước là Thẩm Vị Ương, sau đó là mới người anh yêu. 

Anh không thể để trong thế giới của cô chỉ còn lại một mình anh được. 

Ngày hôm sau Lãnh Hoài Cẩn đến đoàn làm phim. Cũng gặp được Lộ Ôn Chu. 

Thật ra, tính cách Lộ Ôn Chu khá tốt, anh ta là một người rất ôn hòa. 

Điều khiến Lãnh Hoài Cẩn khó chịu chủ yếu là cái tên Tưởng Gia Tân cứ đi theo đuôi Lộ Ôn Chu suốt. 

Chuyện anh và Vị Ương đổi thân thể là nhờ anh ta giúp đỡ, trừ anh và Vị Ương ra, người ngoài biết chuyện này ra cũng chỉ có Tưởng Gia Tân. 

Cho nên bây giờ Tưởng Gia Tân nhìn thấy anh đến đoàn làm phim, kiểu cười nửa miệng và ánh mắt đầy ẩn ý kia rất đáng ghét. 

Nó làm cho anh cảm thấy không được thoải mái. 

“Sao hôm nay cô Thẩm lại tới đây? Hôm đó ở trong điện thoại không phải cô nói không muốn đến sao? Tự dưng hôm nay lại muốn đến vậy?” 

Tưởng Gia Tân chủ động bắt chuyện với anh bằng một nụ cười. 

Lãnh Hoài Cẩn khó chịu nhìn anh ta nói: “Dù sao cũng là tác phẩm của tôi, tôi nghĩ trực tiếp đến xem sẽ tốt hơn.” 

“Cô lo lắng bọn tôi sẽ tự ý đổi kịch bản à?” Tưởng Gia Tân cười hỏi. 

Lộ Ôn Chu lập tức giải thích: “Cô Thẩm, cô yên tâm, tôi chỉ là trao đổi với cô thôi, tôi sẽ không tự ý sửa kịch bản đâu.” 

Bộ dạng khẩn trương giải thích này của anh ta đã chọc cười Tưởng Gia Tân: “Đàn anh, anh khẩn trương cái gì cơ chứ, cô Thẩm cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, 

em chỉ thuận miệng đùa một chút thôi, chắc cô Thẩm không nghĩ như vậy đâu, đúng không nè?” 

Trong lòng Lãnh Hoài Cẩn khó chịu nhưng vẫn gật đầu nói qua loa vài câu. 

Hơn nữa anh luôn cảm thấy giọng điệu của Tưởng Gia Tân khi nói chuyện với Lộ Ôn Châu cứ là lạ thế nào, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ kèm một chút cảm giác 

nịnh nọt vậy. 

Trông quái dị đến buồn nôn. 

“Vị Ương, cô đến rồi, đến xem tôi đóng phim sao?” 

Chúc Tân Nguyệt vừa tạo hình xong thì thấy Thẩm Vị Ương tới, lập tức tỏ ra thân thiết kéo tay cô nói chuyện. 

Lãnh Hoài Cẩn tránh đi trước khi cô ta chạm mặt với anh. 

Chúc Tân Nguyệt sửng sốt, chỉ nghĩ rằng cô còn tức giận bởi vì chuyện ngày hôm qua nên cô ta cười giải thích: “Làm sao vậy, thật sự xem tôi là hồ ly tinh không có giới hạn đạo đức sao? Ngày hôm qua chỉ là tôi nói đùa thôi, tôi thật sự không có chút hứng thú gì với tổng giám đốc Lãnh nhà cô đâu, tôi nói vậy chỉ để dằn mặt Phong Hạo 

thôi.” 

“Phong Hạo cái gì, Phong Hạo đến nước A rồi á?” Tưởng Gia Tân như đối mặt với kẻ thù, anh ta không vui nói: “Con bé thối tha, anh nói với em như nào, khó khăn lắm em mới tách ra được, sao giờ em lại rước nó vào nữa rồi?” 

Chúc Tân Nguyệt nhìn anh ấy có chút suy sụp nói: “Anh à, anh cho rằng em muốn chọc tới anh ta sao? Là anh ta tự mình tìm đến, em biết trốn ở đâu đây? Em thấy có lẽ anh ta vẫn chưa dứt tình cảm với em nên muốn tiếp tục đeo bám, sao cũng được, thích làm gì thì làm, dù sao hồi đó em cũng lợi dụng anh ta, coi như giờ cô nương đây sẽ 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận