Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Em đau lắm hả, anh đi gọi bác sĩ Liêu đến nhé?” 

Vừa nghe Thẩm Vị Ương nói mệt, Lãnh Hoài Cẩn lập tức sốt ruột muốn đi tìm bác sĩ, ý định thăm con gái cũng nháy mắt bay sạch sẽ. 

Thẩm Vị Ương kéo anh lại, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Khẩn trương gì chứ, những thứ nên làm bác sĩ đều làm hết rồi, bây giờ em chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi.” 

Lãnh Hoài Cẩn nghe vậy mới yên tâm hơn, đồng thời cũng rất tự trách: “Bởi vì lúc sinh con có rất nhiều yếu tố không ổn định, anh không có cách tiếp tục đổi cơ thể với em, đáng lẽ ra anh phải chờ thêm một tháng nữa thì em đã không chịu khổ như thế này rồi.” 

Thẩm Vị Ương nắm chặt tay anh: “Anh làm vậy đã quá đủ rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên em sinh con, đừng lo lắng qua, anh khẩn trương như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến em đấy.” 

Vừa nghe nói sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn mới nén nỗi lo lắng xuống đáy lòng, cầm lấy điện thoại di động đi chụp ảnh công chúa nhỏ. 

“Sao lại xấu như vậy chứ?” 

Khi nhìn thấy quái vật nhỏ nhăn nhúm trong nhà kính kia, Lãnh Hoài Cẩn quả thật là chết trong lòng nhiều chút. 

Thế là anh cũng không muốn chụp cho Vị Ương xem luôn. 

Trác Thính Phong dẫn anh tới thiếu chút nữa cười đến nội thương: “Đứa nhỏ mới sinh đều như vậy mà, mấy tháng sau lớn lên sẽ khác thôi. Nét trên khuôn mặt của cậu và vợ cũng rất đẹp mà, không cần lo thằng nhóc này lớn lên sẽ xấu xí đâu.” 

Nhìn đám nhóc A Quân là biết, con của bọn họ lớn lên như thế nào cũng sẽ rất xuất sắc, Tử Niệm còn là đại minh tinh đây. 

“Cái gì mà thằng nhóc! Thiếu Ngải nhà chúng tôi chẳng phải là một công chúa nhỏ sao?” Lãnh Hoài Cẩn lại bắt đầu sốt sắng. 

Em bé nhỏ như vậy nhìn cũng không ra giới tính, anh bắt đầu lo sợ bọn họ sẽ phải có thêm một đứa con trai. 

Vậy thà không có còn hơn đấy. 

Anh và Vị Ương trải qua giai đoạn nằm gai nếm mật, cuối cùng vẫn sinh ra một đứa con trai không bằng đẻ cái trứng ăn còn được hơn, ý đồ gì vậy trời. 

Trác Thính Phong sửng sốt một chút, sau đó lị cười ha ha: “Xin lỗi xin lỗi, lỗi của tôi, lỗi của tôi, thì ra là Lãnh Thiếu Ngải à, tôi còn tưởng là cậu ấm Lãnh chứ, do tôi nhìn 

nhầm ha ha, tôi còn đang suy nghĩ, hai người các cậu đều có kiến thức mà, sao lại có thể đặt một cái tên qua loa như vậy cho con trai chứ, thiếu chút nữa là đứa bé bị gọi là 

Lãnh Phú Quý luôn rồi ha ha ha.” 

“Cái gì mà cậu ấm Lãnh Phú Quý? Con gái cưng của tôi tên là Lãnh Thiếu Ngải! Trác Thính Phong, cậu chán sống rồi thì cứ nói thẳng với tôi một tiếng.” Lãnh Hoài Cẩn hung tợn liếc anh ta một cái. 

Trác Thính Phong sợ tới mức run rẩy, lúc này mới nín cười ngậm miệng lại, giúp hắn chụp ảnh tiểu công chúa. 

Lãnh Hoài Cẩn càng chụp càng ghét bỏ, cuối cùng đành chọn hai tấm có thể nhìn được nhất đưa cho Thẩm Vị Ương xem. 

“Em nói xem, nếu sau này con bé trông xấu xí quá thì chúng ta ra đường tự ti biết nhường nào.” 

Anh nghiêm trang nói với Thẩm Vị Ương. 

Thẩm Vị Ương vừa ngủ một lát, lúc này tỉnh lại đã có sức đánh anh rồi, nghe vậy lập đánh lên cánh tay anh một cái: “Anh nói cái gì đó hả, có ai làm bố mà nói như anh 

không?” 

Đứa nhỏ này còn là anh tự mình trải qua đau đớn sinh ra, theo lý thuyết anh nên quý trọng mới phải, sao anh lại có cảm giác ghét bỏ như vậy chứ. 

Lãnh Hoài Cẩn bưng chén lên, vừa cho cô ăn cháo vừa oán giận: “Không chỉ có con bé đầu, hiện tại ngay cả đám nhóc A Quân anh cũng không thích, vì mấy tên nhóc 

thối tha đó mà vợ yêu của anh phải chịu nhiều khổ như vậy, em nói xem anh có thể yêu thích bọn chúng được sao?” 

“Không thích cũng phải thích, bọn chúng là con của anh, anh càng thương em thì phải càng quý trọng chúng chứ” Thẩm Vị Ương giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái, 

không chịu ăn cháo anh đút. 

“Sao lại trẻ con như vậy nè!” Lãnh Hoài Cẩn buồn cười xoa xoa tóc cô, hạ giọng hòa hoãn xin lỗi: “Anh biết sai rồi, anh sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ mà, vợ tha thứ cho anh lần này đi mà.” 

“Ai là vợ anh chứ!” Thẩm Vị Ương nổi giận, trong đầu cũng có suy nghĩ khác nên giả vờ tức giận tránh tay anh, tỏ vẻ ghét bỏ: “Chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi, nếu anh không muốn có con, cùng lắm thì tôi mang theo bọn nhỏ bắt đầu lại từ đầu, không có anh cũng có thể sống!” 

“Diệp Phù Tô đến nước A rồi, hiện tại đang ở Uyển Thành, có một dự án muốn hợp tác với anh, anh phải sang đấy vài ngày, mấy ngày nay em phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, biết chưa, có việc gì em cứ gọi điện thoại cho anh.” 

Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên trở nên nghiêm túc, nháy mắt chuyển đề tài khiến Thẩm Vị Ương bất ngờ không đề phòng kịp. 

Chờ sau khi anh rời đi, cô mới có chút mất mát kéo hộp tủ bên giường ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhẫn tinh xảo, trong đó là hai chiếc nhẫn cưới tinh xảo. 

Nó đã được tỉ mỉ làm theo thiết kế xong hết rồi. 

Vừa rồi nói như vậy, cũng chẳng qua là muốn anh cầu hôn mình, nói chuyện đi đăng ký kết hôn, sau đó cô lại nhân cơ hội lấy nhẫn ra đưa cho anh, tặng anh một bất 

ngờ đặc biệt. 

Thế nhưng có nghĩ cũng không nghĩ tới, anh lại đột ngột chuyển đề tài như vậy. 

Không giống như phong cách làm việc trước đây. 

Anh không muốn kết hôn với cô sao? 

Lúc trước anh muốn trao đổi thân thể với cô để giúp cô sinh con, cô đã từng băn khoăn. 

Như vậy tất nhiên là tình thâm nghĩa trọng, nhưng chờ sau khi anh thay cô trải qua đau khổ khi sinh con, anh còn có thể yêu mình như trước đây không? 

Cô tin vào tình cảm của anh dành cho mình, nhưng tình yêu không chỉ có mỗi yêu nhau là xong, mà còn phải suy xét một vấn đề thực tế hơn. 

Phụ nữ đã sinh con và chưa từng sinh con, rất khác nhau. 

Anh còn tự mình trải qua thay đổi như vậy, anh có thể sẽ ghét bỏ mình hay không? 

Lúc mới sinh con xong vợ cần chồng chăm sóc nhất, nhưng anh lại nói có việc phải đi công tác nước ngoài, điều này thật sự khiến cô không thể không nghĩ nhiều 

được. 

Trái ngược quá lớn với sự quan tâm không có gì to lớn của Lãnh Hoài Cẩn đối với cô lúc trước. 

“Mẹ, có chuyện gì với mẹ vậy?” 

Thẩm Vị Ương ở bệnh viện một tuần rồi về nhà ở cữ, nhưng Y Y phát hiện hình như cô luôn ngẩn người, còn nghĩ rằng cô nhớ ba Lãnh Hoài Cẩn rồi: “Mẹ, mẹ nhớ ba sao? Hôm nay ba sẽ trở về, chú Diệp cũng sẽ tới đây đó mẹ, ba còn nói sẽ mang quà về cho Y Y nữa đó mẹ.” 

Lúc này Thẩm Vị Ương mới phục hồi tinh thần lại, cười nhìn con gái nói: “Đúng vậy, mẹ nhớ ba rồi, Y Y cũng nhớ ba đúng không nè?” 

Y Y nghiêng đầu nhỏ dựa vào trên người cô làm nũng nói: “Y Y cũng nhớ ba, còn có em gái cũng nhớ nữa, mẹ ơi, khi nào thì em gái mới lớn vậy ạ? Y Y muốn chơi với em gái lắm, chờ khi chị A Diên quay về là Y Y có đủ cả chị lẫn em rồi!” 

Chuyện của A Diên, Thẩm Vị Ương chỉ nói cho Y Y biết con bé còn sống, nhưng con bé có chuyện mình cần làm, cho nên tạm thời không thể trở về. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận