Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Phù Tô vẫn còn đang ở đây đấy, anh giữ ý giữ tứ một chút đi.” 

ệ em Vị Ương đưa tay đẩy đầu cái đầu đang ghé sát mắt mình của anh ra, hơi lúng túng nhìn về phía Diệp Phù Tô. 

“Khiến anh chê cười rồi.” 

Trên thực tế, trái tim cô vẫn vẫn nổi lên một chút ngọt ngào. 

Mấy ngày anh rời đi, tuy rằng cũng có liên lạc qua điện thoại, nhưng việc hôm đó anh lảng tránh chuyện kết hôn ở trong phòng bệnh, khiến trong lòng cô vẫn luôn khó 

chịu như bị một cái gai đâm vào, suốt ngày cứ suy nghĩ lung ta lung tung, nghĩ đến có phải anh ghét bỏ mình rồi hay không. 

Hiện tại trở về anh vẫn thân cận với mình như vậy, hẳn là không có, quả nhiên là do mình suy nghĩ nhiều rồi. 

Trong lòng cô còn đang trăn đi trở lại, Diệp Phù Tô chỉ nghĩ là cô đang ngượng ngùng, cười nói: “Nhìn thấy tình cảm của hai người tốt như vậy, trong lòng tôi cũng vui rồi, hai người không cần để ý đến tôi, tôi chỉ là đến thăm sản phụ và cháu gái nhỏ của tôi thôi.” 

Lúc ở nước Y, anh ấy tận mắt chứng kiến khoảng thời gian hai người yêu nhau có bao nhiêu gian khổ, hiện tại có thể nhìn thấy họ hạnh phúc năm tay nhau như vậy, anh 

ấy cũng thầm vui thay Thẩm Vị Ương. 

Nhưng bây giờ họ có thực sự ở bên nhau không? 

“Anh xem, nhẫn cưới của tôi đều đã thiết kế xong cả rồi, ngày đó anh ấy chỉ cần nói một câu kết hôn thôi là tôi sẽ đeo cho anh ấy ngay lập tức.” 

Lúc Lãnh Hoài Cẩn đi tắm rửa, Thẩm Vị Ương đưa Diệp Phù Tô đến thư phòng của cô, mở nhẫn cưới do mình thiết kế ra, kể chuyện Lãnh Hoài Cẩn tỏ ra rất lạ anh ấy 

nghe, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất. 

“Anh nói xem anh ấy có ghét bỏ tôi sinh con hay không, cho nên bây giờ mới lạnh nhạt với tôi như vậy, thành ra không muốn kết hôn với tôi.” 

Diệp Phù Tô bị logic của cô chọc cho bật cười: “Anh ấy lạnh nhạt với cô sao? Vị Ương, xin cô đừng ngược đãi người độc thân như tôi nữa, tình cảm hai người bây giờ nồng đậm ra sao, tim hồng cứ bay phơi phới như thế, cô lại bảo hiện tại anh ấy đối xử lạnh nhạt với cô sao? Người có mắt đều sẽ không tin được đâu, cô hiểu không?” 

Thật ra chính cô cũng không tin, nhưng không hiểu tại sao bây giờ anh lại không đề cập đến chuyện kết hôn. 

Mặc dù hôn nhân không thể nói lên bất cứ điều gì, cảm xúc của họ cũng không cần hôn nhân để chứng minh, nhưng có và không có là hai chuyện hoàn toàn khác 

nhau. 

Diệp Phù Tô an ủi cô: “Bây giờ cô cứ dưỡng sức là được rồi, những chuyện khác anh ấy nhất định có sắp xếp của riêng mình.” 

“Tôi có sắp xếp riêng của mình cái gì?” Đang nói giữa chừng thì Lãnh Hoài Cẩn vừa tắm rửa thay quần áo xong đi vào, nói với Diệp Phù Tô: “Anh muốn ăn cái gì thì đi xuống dưới lầu tìm thím Trương đi, đừng khách sáo.” 

Đây đâu phải là bảo anh ấy đừng khách sáo, là bảo anh ấy nhanh chóng biết ý đi, người ta lâu ngày gặp lại phải biết tinh tế chút chứ 

Ánh mắt Diệp Phù Tô vô cùng ý vị, nhanh chân rời đi. 

Thẩm Vị Ương bất mãn nhìn Lãnh Hoài Cẩn oán giận nói: “Trước mặt người ngoài, anh có thể bớt bớt một chút hay không, đừng để người ta chê cười chứ?” 

‘Không bớt được, hơn nửa năm rồi anh chưa được thân thiết với vợ anh nữa.” Anh đưa tay ôm cô lên đặt lên bàn, sau đó cúi đầu hôn cô, mang theo bao nỗi nhớ nhung dồn nén bấy lâu nay hôn thật mạnh lên môi cô. 

thể. 

nổi. 

Lúc trao đổi cơ thể với cô, bởi vì trong lòng cảm thấy không được tự nhiên nên anh vẫn luôn an phận, thậm chí còn tránh thân thiết với Thẩm Vị Ương hết mức có 

Cho nên hai người quả thật hơn nửa năm rồi chưa thân thiết với nhau, hiện tại anh giống như là dã thú vẫn vừa được thả ra, cầu xin cô, khiến cô chống đã không 

Cô thật sự là đầu óc hỏng rồi mới có thể hoài nghi người đàn ông này ghét bỏ mình. 

Nếu không phải cố kỵ tình trạng thân thể của cô, còn không biết mình sẽ bị anh giày vò như thế nào đây. 

“Chờ khi em ở cữ xong, đến lúc đó xem anh chỉnh đốn em như thế nào.” 

Sau khi dùng phương thức khác giải quyết xong, Lãnh Hoài Cẩn có chút không thỏa mãn ghé lên lỗ tai cô nói, trêu chọc cô đến mặt đỏ tim đập. 

“Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, dẫn anh đi xem Thiếu Ngải đi.” 

Không biết có phải anh đã nhận ra được nghi ngờ trong lòng cô hay không, đột nhiên lại nói một câu an ủi như vậy. 

Nhưng vừa mới bị giày vò một trận, Thẩm Vị Ương cũng không dám suy nghĩ thêm cái gì nữa, tùy ý anh nắm tay mình, hai người cùng đi thăm Thiếu Ngải. 

Cô bé nhỏ nhắn đã lớn lên không ít, đã có thể nhìn ra là một mỹ nhân tương lai rồi, Lãnh Hoài Cẩn rõ ràng đã yêu thích công chúa nhỏ này hơn một chút, sắp khen diện mạo của cô bé lên đến tận trời cao rồi. 

Thẩm Vị Ương bị anh chọc cho bật cười: “Sao anh lại thực tế như vậy, nếu lõ sau này Thiếu Ngải của chúng ta trông không đẹp, có phải anh sẽ không nhận đứa bé này là con không?” 

Lãnh Hoài Cẩn cũng nở nụ cười: “Ngày đó anh chỉ giãn một chút mà em cũng coi là thật, anh chỉ giận mấy đứa nhóc thối này khiến em phải chịu khổ mà thôi, con mình 

mà sao anh không thương cho được.” 

Hơn nữa, anh cũng chịu đủ đau đớn để sinh Thiếu Ngải ra. 

Tình yêu thương anh dành cho Thiếu Ngải lại càng bao la hơn. 

Vào ngày đầy tháng của cô bé hai người đã làm tiệc mừng rất lớn, thậm chí là những người có uy tín của Đế Đô và các quốc gia khác cũng tới chia vui, chúc phúc cho 

cô công chúa nhỏ trong bữa tiệc bên bờ biển. 

Nhưng còn có chuyện kinh ngạc xảy ra ngoài dự liệu, đó chính là vào cuối buổi tiệc, trên bầu trời đột nhiên xẹt qua từng vệt mưa sao băng giống như những dải kim cương, ánh sáng lấp lánh đột ngột xuất hiện khiến người ta kinh diễm sững sờ tại chỗ. 

Chờ đến khi mọi người, kể cả Thẩm Vị Ương phản ứng lại, Lãnh Hoài Cẩn đã quỳ một gối trước mặt cô, mở hộp đựng nhẫn ra. 

Một chiếc nhẫn cầu hôn sang trọng nằm gọn bên trong, được bao quanh bởi những dải kim cương, phải ra ánh sáng lấp lánh trong màn đêm. 

Càng sáng hơn chính là đôi mắt tràn đầy thâm tình của Lãnh Hoài Cẩn, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã khiến Thẩm Vị Ương xúc động đến muốn khóc. 

“Vị Ương, anh biết trước kia anh không bảo vệ em cho thật tốt, khiến em chịu rất nhiều ủy khuất và trải qua không biết bao nhiêu khó khăn. Hiện tại cho dù anh có làm 

gì cũng không thay đổi được đau khổ lúc trước em gặp phải.” Ánh mắt anh cũng có chút đỏ lên, bên trong tràn đầy đau lòng đối với cô: “Nhưng anh hy vọng em có thể cho 

tôi cơ hội được chăm sóc cho em một lần nữa. Sau này em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, chỉ cần có anh ở đây, chuyện nhỏ chuyện lớn gì đều sẽ có anh thay em gánh vác, 

em chỉ cần là chính em, làm hết tất cả những việc mà mình muốn làm, để cho anh là nơi em có thể dựa vào, mãi mãi. 

Vị Ương, gả cho anh nhé, cho anh một cơ hội được làm em hạnh phúc.” 

Anh giơ hộp nhẫn lên, trong mắt là thâm tình không gì sánh bằng. 

Mà người xung quanh cũng bắt đầu kéo nhau cổ vũ. 

“Chị dâu ơi, anh trai em đầu đội trời chân đạp đất, nhưng chưa từng quỳ gối trước bất kỳ ai, chị xem anh ấy si tình chưa, đừng chần chừ nữa, mau đồng ý anh ấy đi!” 

“Vị Ương, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy đồng ý, có anh trai em ở đây, nếu em không đồng ý, không ai dám ép buộc em đâu!” 

“Vị Ương, chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy đi, trận mưa sao băng này anh ấy đã kỳ công chuẩn bị rất lâu đó, tất cả đều được làm bằng kim cương, tháng này nhân viên dưới tay tôi không biết đã thức bao nhiêu đêm ròng đầu này.” 

gì. 

“Cô Thẩm ơi, đàn ông tốt như vậy không có nhiều đâu, gặp được tổng giám đốc Lãnh là cô phải quý trọng đó, không phải tất cả đàn ông đều là tốt như anh ấy đâu.” 

“Vị Ương, cô nhất định phải lựa chọn hạnh phúc!” 

“Anh ấy đi Uyển thành là vì trận mưa sao băng này, không phải bởi vì ghét bỏ cô mà bỏ đi ra ngoài cho bản thân bình tĩnh đâu.” 

Trong những lời chúc phúc và ồn ào này, Thẩm Vị Ương nghe được câu nói kia của Diệp Phù Tô mới biết mình vừa sinh con, Lãnh Hoài Cẩn lại đến Uyển Thành làm 

Lãnh Hoài Cẩn thiếu chút nữa bị lời này của Diệp Phụ Tô dọa cho chết khiếp: “Cái gì ghét bỏ? Vị Ương, em không ghét bỏ anh là may mắn lắm rồi, làm sao anh có thể ghét bỏ em được cơ chứ.” 

Thẩm Vị Ương cố ý tỏ vẻ nữa tin nửa ngờ nhìn anh hỏi: “Thật sự không ghét bỏ em sao? Không cảm thấy sinh con ghê tởm, sau khi sinh con, dáng người của em rất xấu 

sao?” 

“Tổ tông của tôi ơi, em đừng vì dọa anh như vậy nữa mà.” Lãnh Hoài Cẩn cũng nhìn ra cô đang trêu chọc anh, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em có biến thành cái gì anh đều yêu cả, chỉ cần đó là em thì sao cũng được.” 

“Vị Ương, gả cho anh đi, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh tình yêu chân thành của anh dành cho em.” 

Đôi mắt anh tha thiết nhìn cô. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận