Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Tri Mộ, anh tới đón em…” 

Không đợi Hạng Tri Mộ nghĩ xem nên đáp lại câu nói tân hôn vui vẻ lạnh như băng của Lãnh Quân, thì Lý Cảnh đã tới rồi. Anh ta đỗ chiếc xe điện ở trước cửa, sau đó 

tươi cười đứng ngoài cửa nhìn Hạng Tri Mộ, nhìn qua có vẻ rất ngốc nghếch khờ dại. 

Vì vậy Hạng Tri Mộ không còn thời gian để quan tâm Lãnh Quân đang đứng bên cạnh mình nữa, cô cầm túi lên tươi cười đi về phía Lý Cảnh: “Chờ anh lâu quá, cho nên Nam Nam về trước mất rồi” 

Lý Cảnh đưa mũ bảo hiểm cho Hạng Tri Mộ, lúng túng hỏi: “Có phải là cô ấy nghĩ anh làm chậm thời gian của em không?” 

Hạng Tri Mộ nhận lấy mũ bảo hiểm, tức giận đánh nhẹ một cái lên tay anh ta. “Anh đang nghĩ cái gì thế, Nam Nam không phải là người thích xen vào việc của người khác như vậy, cô ấy có việc gấp nên về trước thôi, chúng ta cũng mau về nhà đi.” 

Lý Cảnh nhìn gương mặt cười rộ lên là có thể làm chúng sinh điên đảo của Hạng Tri Mộ, khóe miệng cũng không kiềm được mà cong lên: “Dạ dạ dạ, về nhà thôi, hôm nay là tân hôn của chúng ta, tối nay anh nấu cơm cho em…” 

“Hôm nay tiệm của chúng tôi có chương trình khuyến mại, hai vị vừa mới kết hôn sẽ được miễn phí.” 

Lãnh Quân vốn đang bị Hạng Tri Mộ cố gắng bỏ qua đột nhiên mở miệng nói như thế ngay lúc Lý Cảnh đang định ngồi lên xe điện chở Hạng Tri Mộ rời đi. 

Lý Cảnh dừng động tác nắm lấy tay lái xe lại, quay đầu khó hiểu nhìn Lãnh Quân: “Anh là ông chủ của tiệm này sao?” 

Vì sao anh ta lại thấy người thanh niên này trông quen mắt như thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. 

Lãnh Quân vẫn giữ đúng phép tắc, kéo ra một nụ cười không chân thành lắm với anh ta: “Đúng vậy, tôi là cổ đông của tiệm này, hai người vừa kết hôn, nhà hàng của chúng tôi cũng muốn được hưởng chút không khí vui mừng, không biết hai người có tiện không?” 

Miễn phí ăn, miễn phí uống thì có cái gì mà không tiện? 

Lý Cảnh không hề nghĩ xem có chỗ nào không ổn, trong lòng tràn đầy biết ơn mà đồng ý ngay lập tức. 

Hạng Tri Mộ kéo áo anh ta một cái, ý bảo anh ta đừng đồng ý nhanh như thế. 

Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí cả. 

Tính ra ban đầu Lãnh Quân đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô mà cô suy nghĩ nhiều thì có thể là do cô tự sướng. 

Thế nhưng bây giờ Lãnh Quân nói thẳng bản thân mình là cổ đông của nhà hàng này, cho bọn họ chương trình khuyến mãi chúc mừng tân hôn, chỗ nào cũng có vẻ 

quái lạ, khiến cô hoài nghi không biết Lãnh Quân đang có ý gì. 

“Không sao đâu mà Tri Mộ, không ăn thì phí lắm, anh thấy ông chủ này tốt quá đi ấy chứ!” 

Lý Cảnh nhìn quần áo Lãnh Quân cùng với khí chất của anh, thấy cũng không phải là người bình thường nên có ý muốn kết bạn. 

Thanh niên vừa mới tốt nghiệp bước chân vào xã hội, lúc làm việc khó tránh khỏi có một chút tự tin thái quá, nghĩ rằng rằng giao du kết bạn càng nhiều thì càng có lợi cho tương lai của bản thân. 

Hạng Tri Mộ nhìn Lý Cảnh lập tức đi theo sau Lãnh Quân lôi kéo muốn làm quen, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, thế nhưng hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn, cô không muốn gây sự làm loạn với anh. 

Thế nhưng Lý Cảnh càng ngày càng quá đáng. 

Hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, chứ không phải là ngày anh ta với Lãnh Quân kết hôn. 

Lãnh Quân lơ đãng nói rằng mình cũng chưa ăn tối, Lý Cảnh lập tức thân thiện kéo anh ấy vào bàn ăn cùng với bọn họ, trên bàn ăn còn nói chuyện vô cùng khí thế với 

Lãnh Quân, để quên luôn cô dâu mới là cô ở bên cạnh. 

Hạng Tri Mộ nghĩ không khí trong căn phòng VIP này quá loãng, cô sắp không thở nổi nữa rồi. 

“Cô Hạng, đây là quà tốt nghiệp mà cô Thiếu Ngải đặc biệt chuẩn bị cho cô.” 

Lúc cô đang cảm thấy cực kì nhàm chán thì Tiểu Nhạc, phục vụ của nhà hàng nhẹ nhàng gọi cô đi ra ngoài, đưa cho cô một phần bánh ga–tô hoa quả rất tinh xảo, tạo 

hình nhỏ bên trên lại giống cô như đúc, cũng vô cùng đặc biệt. 

Hạng Tri Mộ cẩn thận cầm nó quay về phòng VIP. 

Thiếu Ngải là một cô gái làm việc ở nhà hàng này, hình như là điều kiện gia đình không tốt nên vừa học vừa làm ở chỗ này, nhờ duyên phận mà Hạng Tri Mộ quen biết 

cô ấy, cũng rất thích ăn các món ngon mà cô ấy làm. 

Nhưng vì còn phải đi học, nên rất ít khi cô nhìn thấy Thiếu Ngải, có đôi khi chỉ được ăn mấy món do cô ấy làm mà không thấy người đâu cả. 

“Đây là gì thế, bao nhiêu tiền? Nếu như quá đắt thì trả lại đi.” 

Lý Cảnh đang nói chuyện trên trời dưới đất với Lãnh Quân, thấy Hạng Tri Mộ bưng một chiếc bánh ga–tô đẹp mắt như thế tới, lập tức nhíu mày hỏi theo bản năng. 

Hạng Tri Mộ vốn đang rất vui vẻ đột nhiên như bị người ta tát cho một cái, lúng túng đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát. 

Sau đó cô để bánh ở trước chỗ ngồi của mình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Em trả đủ tiền rồi.” 

Lý Cảnh là một đứa con trong gia đình bình thường, bố mẹ vất vả kiếm tiền ở ngoài, cho nên chi phí ăn mặc của anh ta đều rất tiết kiệm. 

Bảo sao Quan Thi Nam luôn oán giận anh ta keo kiệt, thế nhưng Hạng Tri Mộ lại nghĩ rằng đó không phải là khuyết điểm, không có tiền cũng không cần phải hào phóng, cô cũng chưa từng muốn tiêu tiền của anh ta. 

Cho đến giờ phút này, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái cho lắm, không nhịn được mà đáp trả anh ta như thế. 

Đây là món quà mà Thiếu Ngải tốt bụng tặng cho cô, cô cũng không đòi Lý Cảnh phải trả tiền, vì sao vào lúc cô đang vui vẻ mà anh ta lại nói ra được một câu nghe keo 

kiệt như thế chứ. 

Cô dỗi Lý Cảnh nói như thế xong, bầu không khí trong phòng VIP đột nhiên trở nên rất vi diệu. 

Nếu như là ngày xưa, Lý Cảnh sẽ lập tức dỗ dành cô, nói lời xin lỗi. 

Thế nhưng hôm nay còn có Lãnh Quân ở đây, vừa này anh ta còn rất dõng dạc nói về công việc của mình sau này, dáng vẻ nhiệt huyết bừng bừng, bây giờ bị Hạng Tri Mộ chặn họng như thế, anh ta cảm thấy thể diện của mình bị mất sạch. Bây giờ nếu còn cúi đầu xin lỗi cô nữa, vậy không phải là càng mất mặt hơn sao? 

Cuối cùng vẫn là Lãnh Quân cười lên phá võ sự im lặng, trông rất hứng thú nhìn nhân vật được tạo hình từ kẹo mềm gắn trên bánh kem, rồi lại nhìn chằm chằm vào Hạng Tri Mộ: “Đây là cô sao?” 

Ý anh muốn khen nhân vật bằng kẹo mềm kia hay là cô? 

Hạng Tri Mộ nghe không hiểu, chỉ cảm thấy xấu hổ: “Một người bạn tặng.” 

Nụ cười của Lãnh Quân càng sâu hơn: “Trông rất xinh xắn, tôi có thể nếm một miếng không?” 

“Có thể.” Hạng Tri Mộ dùng bộ dao nĩa sạch sẽ bên cạnh cắt cho anh một miếng bánh ga–tô, tiện tay cắt cho Lý Cảnh một miếng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận