Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Hạng Tri Mộ tránh thoát khỏi bàn tay của anh, loạng choạng lui lại về sau mấy bước, trông có phần nhếch nhác. 

�Nếu có mạo phạm đến anh Lãnh, tôi xin lỗi anh.” 

Nói xong, cô cầm túi của mình lên rồi hốt hoảng rời đi. 

Cô đâu phải đang nói xin lỗi, khí khái lắm, rõ ràng là phân rõ giới hạn với anh. 

Lãnh Quân nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi mắt sắc bén dần thâm sâu. 

Chỉ vì một Lý Cảnh mà cô lại đánh anh. 

Trước đây vết thương đau thế nào đi nữa anh đều chịu đựng được, duy chỉ có một cái tát do cô đánh này lại đau đến mức khiến anh hít thở không thông. 

“Anh, thật chứ anh làm sao vậy? Anh muốn chị ấy sống tốt thì cứ dìu dắt Lý Cảnh đó không phải là được rồi sao? Lý Cảnh đó có không nên thân đến đâu, có nhà họ Lãnh chúng ta thì sớm muộn gì cũng có thể làm nên chuyện mà, đến lúc đó không phải A Diên sẽ có thể hưởng phúc rồi sao?” 

Lãnh Tử Niệm vừa xoa đầu tóc rối tung của mình vừa đi từ trên tầng xuống, nói với Lãnh Quân. 

Đi tới bên cạnh đàn piano, vừa mới định đụng vào phím đàn đã bị Lãnh Quân đánh một cái: “Lấy tay chó của em ra.” 

Lãnh Tử Niệm trưng ra vẻ mặt rầu rĩ nhìn anh: “Anh, đến khi nào thì anh mới có thể vung tiền như rác cho em đây? Đừng nói là đồ mới, đồ cũ cũng được, em cảm thấy chiếc xe thể thao mà bố chúng ta tặng anh kia…” 

“Cho em mượn chơi mấy ngày đó.” Lãnh Quân ném chùm chìa khóa vào trong ngực cậu ấy, sau đó hạ lệnh trục khách: “Không có chuyện gì nữa thì em lượn đi được rồi, sau này không được anh cho phép thì đừng hòng qua đây làm loạn.” 

“Ghét bỏ em đến thế hả?” Lãnh Tử Niệm ngạc nhiên nhìn anh: “Anh sợ A Diên nhìn thấy thần tượng quốc dân là em đây sẽ bị em mê hoặc rồi yêu em sao?” 

Lãnh Quân nhíu mày: “Em có ý gì?” 

“Không có ý gì cả, chỉ là nhắc nói cho anh ruột của em biết, A Diên là chị gái của chúng ta, cho dù thân phận thay đổi thế nào, chúng ta với chị ấy chỉ có thể là quan hệ 

người thân thôi.” Lãnh Tử Niệm tỏ vẻ rất thấu hiểu vỗ vai anh một cái: “Bố mẹ sẽ không đồng ý để anh phá hoại người ta đâu, trong lòng bọn họ, A Diên, Y Y và Tiểu Ngải không khác gì nhau cả, anh đừng có mà giở trò” 

Lãnh Quân bỏ tay cậu ấy ra, nhíu mày: “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ cảm thấy cô ấy thật nực cười, có mắt như mù kết hôn với một kẻ hèn nhát nên thương hại cô ấy thôi, không có ý gì khác đâu.” 

“Tốt nhất là anh không có, lần này anh về nước, bố chúng ta định bảo anh gánh vác Lãnh thị, anh phải hăng hái tranh giành chút, em chỉ muốn làm ảnh đế, không muốn kế thừa gia nghiệp đâu.” Chìa khóa xe xoay một vòng trên tay Lãnh Tử Niệm: “Em sẽ qua đây tra xét bất cứ lúc nào, đừng để em phát hiện anh bắt nhốt người ta ở đây. A Diên cũng là chị gái của em, em không cho phép anh bắt nạt chị ấy đâu đấy.” 

“Bộ phim tiếp theo của Lãnh Tử Niệm là bộ nào?” Sau khi Lãnh Tử Niệm đi, Lãnh Quân giọng điệu không vui gọi điện thoại cho Du Chí. 

Chưa kịp để Du Chỉ trả lời, anh đã nói luôn: “Rút khoản vốn của Lãnh thị” 

Du Chí kinh hãi, nghi ngờ mình nghe lầm: “Cậu cả à, anh nghiêm túc sao? Biên kịch lần này là bà chủ đó, bà ấy nói là muốn giành giải thưởng cho cậu hai.” 

“Ha, còn để mẹ tôi làm biên kịch, mặt mũi cũng lớn lắm.” Lãnh Quân cười khẩy: “Nó rảnh rỗi như vậy, nên tìm một ít chuyện cho nó làm, rút vốn ngay, bên mẹ tôi tôi sẽ 

tự nói rõ.” 

Cậu cả vừa mới về nước, sao cậu hai lại chọc tới anh rồi? 

Cách một chiếc điện thoại, Du Chí còn run lên lẩy bẩy, chỉ dám trả lời qua loa, không dám nói thêm gì. 

Người ta là anh em ruột, nói hòa thuận là hòa thuận, nói chiến tranh là chiến tranh, anh ta sẽ không ngu ngốc chen chân vào vũng nước đục đó đâu. 

Lãnh Quân rút vốn khỏi đoàn phim của Lãnh Tử Niệm mới cảm thấy cục phiền muộn tắc ở đầu tim mình tan ra một chút. 

Nhưng khi nhìn đến chiếc piano kia, anh lại có cảm giác muốn đập nát nó. 

Cho dù tốt đến thế nào thì cũng không thể sánh bằng một kẻ không được lòng cao hơn trời. 

Kết hôn. 

Anh vốn tưởng rằng chiếc piano này là bất ngờ mà anh tặng cô, không ngờ, cô lại cho anh một bất ngờ lớn hơn. 

“Về rồi sao?” 

Lúc Hạng Tri Mộ về đến nhà nhìn thấy Lý Cảnh đang nằm nghỉ ngơi trên giường trong phòng ngủ của cô, cô hơi khó chịu nhưng vẫn nhịn được, hỏi anh một câu đơn 

giản. 

Lý Cảnh thấy cô quay về, có phần tự trách từ trên giường ngồi dậy, nhìn cô áy náy nói: “Tri Mộ, xin lỗi em nha, không phải tối hôm qua anh cố ý không về đâu.” Hạng Tri Mộ khẽ lắc đầu: “Không sao, em biết thăm dò người như Lãnh Quân không dễ dàng gì, anh cũng là vì nghĩ cho tương lai của chúng ta.” 

Thấy cô bằng lòng hiểu cho mình, mắt Lý Cảnh đỏ lên, suýt chút nữa không nhịn được khóc lớn: “Tri Mộ, cảm ơn em đã thấu hiểu cho anh, sau này anh nhất định sẽ đổi xử với em thật tốt, anh sẽ quyết tâm cố gắng để em có được cuộc sống thật tốt.” 

“À đúng rồi, cho em cái này.” Lý Cảnh cầm lấy cái hộp được đóng gói rất khéo léo, đẹp mắt trên bàn đưa cho cô. 

Sau khi mở ra, Hạng Tri Mộ phát hiện bên trong là một chiếc bánh ga–tô rất tinh xảo, mặc dù không tinh xảo bằng bánh ga–tô Thiếu Ngải làm cho cô nhưng với Lý Cảnh 

mà nói thì như vậy đã là có tâm rồi. 

Cô không khỏi nở nụ cười, nói: “Thế này là đang nhận lỗi với em hả?” 

Lý Cảnh áy náy ôm lấy cô từ đằng sau: “Tri Mộ, anh xin lỗi mà, tối hôm qua anh sĩ diện quá, cộng thêm cả áp lực kinh tế quá lớn, em cũng biết cho dù anh thi công chức được thì lương cũng không được bao nhiêu tiền, chúng ta kết hôn còn phải mua nhà, còn phải đưa sính lễ cho chú thím của em nữa, nhiều tiền như vậy, áp lực của anh rất 

lớn, cho nên anh mới nóng đầu nói em lãng phí tiền, nhưng không phải là anh muốn làm em tủi thân đâu, đợi cửa ải khó khăn này qua đi, sau khi cuộc sống của chúng ta ổn 

định, anh…” 

“Không sao, em hiểu mà.” Hạng Tri Mộ bảo anh ta buông mình ra, giữ một khoảng cách với anh ta, quan tâm nói: “Em biết anh không dễ dàng gì, em cũng sẽ không so 

đo mấy thứ này với anh, sau này sống tốt ngày qua ngày là được.” 

“Tri Mộ, em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.” 

Lý Cảnh vươn tay muốn cầm tay cô, trong không khí giữa vợ chồng son dần dần trở nên mập mờ, Hạng Tri Mộ trốn nữa thì quá rõ ràng, chỉ đành phải nói sang chuyện 

khác: “Đúng rồi, mẹ anh thì sao, không phải mẹ anh qua rồi hả, bà ấy đâu?” 

Lý Cảnh không chú ý tới biểu cảm mất tự nhiên của cô, trả lời: “Bà ấy đi ra ngoài mua thức ăn rồi, nói để lát nữa về nấu ăn cho chúng ta.” 

Hạng Tri Mộ gật đầu: “Vậy thì làm phiền bà ấy rồi, giờ em đi thu dọn đồ đạc đây.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận