Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Nói đến chuyện sớm muộn gì Lãnh Quân cũng sẽ chán Quan Thi Nam, trên mặt Lý Cảnh lập tức bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí vừa sinh ra đã khắc trong gen của một 

loại đàn ông. 

Nhưng anh ta lại quên mất tại sao mình lại đắc chí. 

Hạng Tri Mộ rất hiểu Lý Cảnh, đương nhiên cũng rất hiểu nhược điểm này của anh ta. 

Nhưng bây giờ cái tính của anh ta vẫn y như cũ khiến cô ấy không thể nhẫn nại được nữa. 

“Anh cho rằng anh không đến Lãnh thị thì hết việc làm luôn sao? Cho dù là trong cơ chế thì cũng là Lãnh Quân dùng quan hệ điều anh qua, nếu một ngày nào đó anh ta tâm trạng không tốt muốn điều anh đi, anh vẫn phải đi như thường.” 

Hạng Tri Mộ cố gắng khiến mình bình tĩnh, hòa nhã nói lý với anh ta: “Anh ta là bạn trai của Quan Thi Nam, bây giờ anh dựa vào quan hệ của cô ấy để điều chuyển, là cô ấy thiếu nợ Lãnh Quân, Lý Cảnh, em và Nam Nam là bạn thân nhất, anh lợi dụng Nam Nam tiếp cận bạn trai của cô ấy để mưu cầu chức vụ cho anh trong khi cô ấy không 

biết gì, anh bảo sao em chịu nổi.” 

Mặt Lý Cảnh lúc trắng lúc xanh, nghe những lời Hạng Tri Mộ nói thì hơi khó chịu: “Tri Mộ, bạn bè không phải là để giúp em một tay vào thời điểm mấu chốt sao, sau này anh vào Lãnh thị được rồi, Quan Thi Nam gặp chuyện gì anh cũng có thể giúp cô ấy mà.” 

“Quan Thi Nam là bạn của em, anh có tư cách gì lợi dụng cô ấy giúp anh…” 

Lời tiếp lời, trong lúc nóng nảy Hạng Tri Mộ đã nói ra câu này, khi phản ứng lại thì sắc mặt Lý Cảnh đã thay đổi. 

Nhìn cô định giải thích, Lý Cảnh cười tự giễu: “Đúng rồi, bạn của em không phải là bạn của anh, bạn bè của Hạng Tri Mộ em có quan hệ gì với anh đâu chứ, hơn nữa cô 

bạn này của em từ trước đến nay luôn cảm thấy anh không xứng với em, cho dù là chúng ta đã kết hôn rồi, trong mắt Hạng Tri Mộ em anh cũng chỉ là một người vô dụng có tiếng không có miếng mà thôi.” 

“Lý Cảnh, em không có ý đó.” Hạng Tri Mộ hối hận vì mình đã lõ lời, chủ động cầm tay anh, ôn tồn nói với anh: “Em không hiểu, tại sao anh lại phải ở lại Đế Đô? Uyển Thành không tốt sao? Tuy anh thi được ở thị trấn nhưng chỉ cần anh cố gắng, sớm muộn cũng sẽ được điều chuyển lên thành phố mà, Uyển Thành cũng không kém Đế Đô, sau này anh cũng có thể phát triển ở đó.” 

Rõ ràng Lãnh Quân có ý bất chính với Hạng Mộ Tri, bây giờ tung cành ô liu giữ Lý Cảnh ở lại Đế Đô chắc chắn là vì cô. 

Người như Lãnh Quân không phải người bọn họ trêu chọc nổi, làm sao cô dám tiếp tục ở lại chỗ này chờ anh ta tác oai tác quái được. 

Nhưng cô không thể nói cho Lý Cảnh, Lý Cảnh hay đa nghi, hơn nữa về phương diện phòng the anh ta còn không làm được, nếu một ngày nào đó anh ta biết Lãnh Quân 

có ý với cô, nhất định sẽ cảm thấy cô chê anh ta yếu nên mới ra ngoài quyến rũ người đàn ông khác. 

Dù sao thì người đàn ông như Lãnh Quân sao có thể chủ động vừa ý người phụ nữ bình thường như cô ấy được chứ. 

Bọn họ vừa mới kết hôn đã ồn ào vì chuyện này, không tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ ra sao nữa. 

Nhưng rõ ràng Lý Cảnh không muốn từ bỏ cái cây to như Lãnh Quân. 

“Tri Mộ, bốn năm đại học em đều ở Đế Đô, bạn bè em quen cũng ở bên này cả, em nó xa cho bọn họ sao? Trước kia là do anh không có bản lĩnh, còn bị hạn chế hộ khẩu nên không thể ở lại nơi này. Nhưng bây giờ anh có cơ hội rồi, em cũng không cần hi sinh sự nghiệp và tình bạn của em rời khỏi Đế Đô nữa.” 

Cảm xúc của Lý Cảnh đã hơi hòa hoãn đi một chút, nhưng anh ta vẫn kiên quyết muốn ở lại. 

Hạng Tri Mộ cảm thấy cách nghĩ này thật sự quá ngây thơ: “Anh không cần cân nhắc đến chuyện của em, trước đây lúc anh khăng khăng muốn về Uyển Thành phát 

triển anh cũng chưa từng nghĩ đến em, em chỉ hỏi anh, anh dựa vào cái gì ở lại Đế Đô, anh về Uyển Thành, chú dì đã gom tiền đặt cọc định mua nhà cho anh ở thị trấn rồi, 

nhưng ở lại Đế Đô, anh có biết cả đời này anh cũng không gom được tiền đặt cọc không? Không có quan hệ anh thăng chức thế nào, không thăng chức được, chút tiền 

lương hàng tháng của anh đủ để làm được gì? Lý Cảnh, anh tỉnh táo lại chút được không, Đế Đô không dễ sống như vậy đâu.” 

Lý Cảnh chỉ lo nghĩ tiền đồ của anh ta nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới trong quá trình xông pha cuộc sống của bọn họ phải làm thế nào. 

Thậm chí sau khi Hạng Tri Mộ nói như vậy, Lý Cảnh còn hiểu lầm ý cô. 

“Tri Mộ, có phải em sợ bố mẹ anh ở lại đây ăn chặn tiền thuê phòng của em không? Em yên tâm, không phải các bạn cùng phòng khác của em đã chuyển đi rồi sao? Hai căn phòng còn lại, anh thuê, một căn để cha mẹ anh ở, một căn anh tự ở, tuyệt đối không chiếm chút lợi nào của em.” 

Lý Cảnh cầm thẻ ngân hàng của mình ra giao cho Hạng Tri Mộ. 

“Trong này có mười nghìn tệ tiền tiết kiệm, chắc là đủ tiền thuê phòng cho một nhà ba người bọn anh trong hai tháng, số còn lại đợi khi anh nhận chức được nhận tiền lương sẽ đưa cho em.” 

“Lý Cảnh anh có ý gì?” Hạng Tri Mộ không nhận lấy thẻ ngân hàng của anh ta, ánh mắt thất vọng và phẫn nộ nhìn anh ta: “Bố mẹ anh, một nhà ba người của anh, có phải là bố mẹ anh muốn bán nhà ở quê đi, cùng đến Đế Đô ở không?” 

Lý Cảnh nhíu mày: “Ánh mắt em như vậy là sao, sau này anh sẽ làm việc ở bên này, đương nhiên là phải đưa bố mẹ qua đây, hơn nữa không phải là em muốn có nhà sao? Không bán nhà ở quê của họ thì chúng ta lấy đâu ra tiền mua nhà ở Đế Đô?” 

Hạng Tri Mộ tức giận đến mức tròng mắt đỏ ửng cả: “Em nói đến nhà khi nào chứ?” 

Lý Cảnh cười khẩy: “Không phải mới vừa rồi sao, chính em nói em quên rồi à, không phải em nói anh ở Đế Đô cả đời cũng không thể trả nổi tiền đặt cọc sao? Bây giờ thì hay rồi, để hoàn thành nguyện vọng có nhà của em, cha mẹ tôi đã bán nhà ở quê để qua đây mua nhà cho em đó.” 

“Nguyện vọng của em? Nhà của em?” Hạng Tri Mộ không muốn cãi nhau với anh ta nhưng bây giờ cô ấy thực sự không nhịn được nữa:“Lý Cảnh, anh đừng có đổ tư tâm của anh lên đầu em, anh mua nhà là mua vì mình, có liên quan gì đến em, anh sẽ viết tên em trong giấy tờ sao, nói là vì hoàn thành nguyện vọng của em, anh có biết nguyện vọng của em là gì không?” 

“Em yên tâm, anh sẽ sẽ thuyết phục mẹ anh thêm tên em vào, em đừng dùng phép khích tướng cãi nhau với anh.” Lý Cảnh thấy cô ấy tức giận thật, thái độ hòa hoãn một chút, đưa tay muốn ôm cô ấy: “Tri Mộ, chúng ta đừng cãi nhau nữa, anh cũng chỉ muốn cho em một cuộc sống tốt hơn mà thôi.” 

Phép khích tướng? 

Anh ta cho rằng cô ấy không tán thành việc anh ta tiếp tục ở lại Đế Đô, dùng phép khích tướng, muốn để anh ta thêm tên cô ấy vào giấy tờ sao? 

Hạng Tri Mộ thoáng chốc sụp đổ, nhưng cũng biết tiếp tục giằng co cũng không có kết quả gì. 

Bây giờ chỉ đành ổn định bên Lý Cảnh trước, sau đó đi tìm Lãnh Quân, bảo anh ta huỷ bỏ quyết định điều chuyển Lý Cảnh. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận