Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Không cần phát tiền lương tháng này nữa, trực tiếp xéo đi.” 

Đối mặt với lễ tân giải thích, Lãnh Quân không chỉ không nghe, còn muốn trừ luôn tiền lương của cô ta. 

Quản lý liếc mắt ra hiệu với lễ tân một cái, bảo cô ta không nên nói nữa, nói càng nhiều thì đãi ngộ càng chênh lệch. 

Nhưng mà tiền lương một tháng hai mươi nghìn tệ, sao có thể nói không cần là không cần, lễ tân chưa từ bỏ ý định, lại nhìn Hạng Tri Mộ cầu xin tha thứ. “Cô à, tôi biết sai, tôi thật sự biết sai rồi, là tôi có mắt không biết Thái Sơn, cô nói với giám đốc Lãnh một tiếng đi, cầu xin cô, tôi thật sự không thể mất đi công việc này.” 

Người trước đó còn đang vênh vang đắc ý trước mặt mình, bây giờ lại hèn mọn cầu xin mình, Hạng Tri Mộ nhìn thế, trong lòng cũng không cảm thấy sảng khoái, ngược 

lại có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. 

Thật ra cô và nhân viên lễ tân này nào có bao nhiêu khác biệt, cuộc sống của mình có thể bị Lãnh Quân tuỳ tiện xoay chuyển, không phải do tự mình làm chủ, thậm chí có thể càng giãy dụa sẽ càng đáng buồn. 

“Tôi cũng không trách cô ta, trèo cao lên giám đốc Lãnh, vốn là tôi có mắt không tròng.” Hạng Tri Mộ lạnh nhạt nói một câu, sau đó quay người đi về phía thang máy 

bên kia. 

Lãnh Quân vốn đang thấy chột dạ vì vừa trả lời với Thẩm Vị Ương, lúc này thấy cô ấy lạnh mặt rời đi thì càng sợ cô ấy tức giận, cũng không quan tâm đến chuyện của lễ tân nữa, lập tức đuổi theo. 

“Mộ Mộ, chuyện tôi mới vừa nói với mẹ tôi, em không cần để ở trong lòng, trong lòng tôi, em bây giờ đã là…” 

“Đã là cái gì?” Hạng Tri Mộ cười lạnh ngắt lời anh ta: “Tôi không biết tôi có thân phận gì, nhưng anh nhất định là người thứ ba, một người thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác, anh có tư cách gì ở đây cho tôi thân phận, anh xứng sao?” 

Cô lạnh mặt lạnh lòng, lúc nói chuyện cũng không chút lưu tình . 

Nhưng Lãnh Quân không chút tức giận, ngược lại cười ha hả nhìn cô ấy nói: “Vâng vâng vâng, tôi là người thứ ba, tôi không có mặt mũi cũng được, chỉ cần em nguyện ý ở bên tôi, là thân phận gì cũng được.” 

Bệnh tâm thần. 

Thấy dáng vẻ khó chơi của anh ta, Hạng Tri Mộ biết mình nói cái gì thì trong mắt anh đều là tán tỉnh, thế là dứt khoát không nói gì cả, trầm mặc tiến vào thang máy. 

Thật ra có thang máy chuyên dụng riêng của tổng giám đốc, nhưng Lãnh Quân cũng không muốn cô ấy cảm thấy giữa bọn họ có tồn tại giai cấp nữa, nên tiến vào 

thang máy nhân viên đi lên cùng cô ấy. 

Sau đó khi nhân viên nhìn thấy giám đốc Lãnh lại xuất hiện trong thang máy nhân viên, trừng lớn mắt như chuông đồng . 

“Có chuyện gì sao?” 

Lãnh Quân lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi. 

Nhân viên nhỏ cuống quít lắc đầu, bị dọa đến quay đầu đi luôn. 

Hạng Tri Mộ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. 

Công ty thiết kế hiện tại cô ấy làm là một công ty nhỏ dùng chung một tòa văn phòng với công ty khác, cũng không có chuyện thang máy chuyên dụng riêng của tổng giám đốc này. 

“Em ở đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nói chút chuyện với mẹ tôi, nói xong sẽ tới đón em đi đến núi Tiệm Thanh, đến lúc đó cùng nhau ăn cơm.” 

Trong thang máy, Lãnh Quân rất cứng rắn muốn nắm tay của cô ấy, nhưng sau khi rời khỏi thang máy, anh ta đã chủ động buông ra, có phản ứng rất tương tự lúc lạnh 

lùng nói cô ấy chỉ là bạn bè bình thường trước mặt Thẩm Vị Ương vừa rồi. 

Giống như đang tránh hiềm nghi vậy. 

Cũng phải, Lãnh thị bây giờ còn đang trong tay bố mẹ của anh ta, cho dù anh ta là cậu chủ nhà họ Lãnh thì cũng không dám làm loạn với một người đàn bà có 

chồng. 

Hạng Tri Mộ nắm chặt túi xách, nghĩ đến đồ vật bên trong, trong lòng lại thêm mấy phần tự tin. 

Sau khi Lãnh Quân đưa cô ấy tới một cửa phòng nghỉ trang trí mạnh mẽ, tôn quý, thì đi về văn phòng lớn hơn bên kia. 

Hạng Tri Mộ nghe anh ta tự đẩy cửa đi vào, dự định ngồi một lát, miễn cho ở bên ngoài xấu hổ. 

Nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy một người quen. 

“Bố nói mua cho con, không có bằng lái thì sao chứ, bố có thể mua cho anh cả thì vì sao không thể mua cho con, Lãnh Hoài Cẩn! Bố còn nói bố không trọng nam khinh 

nữ sao!” 

Trong phòng nghỉ, một cô gái xinh đẹp ngang ngược đang túm tóc một người đàn ông tuấn tú nũng nịu, nhìn qua vô cùng hung dữ. 

Người đàn ông chỉ cười vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ, cầm tay cô ấy, không có cách nào. 

Một cảm giác vô cùng quen thuộc xuất hiện trong lòng. 

Hạng Tri Mộ kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt này, giống như có trí nhớ gì mơ hồ hiện lên, nhưng khi cô muốn tóm lấy thì lại không thể bắt được. 

“Chị Mộ Mộ.” 

Giọng nói kinh ngạc của Lãnh Thiếu Ngải kéo Hạng Tri Mộ tỉnh lại từ trong trí nhớ hỗn độn. 

Có người ngoài ở đây, Lãnh Hoài Cẩn sẽ không để con gái làm loạn như vậy, kéo tay của cô ấy từ đỉnh đầu của mình xuống, lấy lại uy nghiêm của trưởng bối, hỏi: “Bạn 

của con?” 

Lãnh Thiếu Ngải xấu hổ cười hai tiếng: “Phải, là bạn có quan hệ rất thân, nhưng, nhưng sao chị lại tới đây.” 

Dáng vẻ của Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Quân giống như vậy, còn thường xuyên xuất hiện trên tin tức, Hạng Tri Mộ ngu ngốc đến mấy cũng biết anh là bố của Lãnh Quân, 

Lãnh Hoài Cẩn. 

Còn có Lãnh Thiếu Ngải. 

Cô ấy thân cận với nhân vật cấp bậc ông lớn như Lãnh Hoài Cẩn đến thế, còn gọi Lãnh Quân là anh cả, tám, chín phần mười chính là con gái nhỏ nhà họ Lãnh. 

Hoàn toàn không phải thiếu nữ khó khăn làm việc ngoài giờ gì. 

Lãnh Thiếu Ngải vừa chột dạ vừa sốt ruột chạy chậm đến trước mặt Hạng Tri Mộ, cẩn thận xin tha thứ. “Chị Mộ Mộ, thật xin lỗi, không phải em cố ý muốn lừa chị, nhưng khoảng thời gian kia, em thật sự làm thêm ở quán ăn kia, em không muốn khiến người ta biết em làm thêm ở nơi đó.” 

Bố không nó để cô ấy ra ngoài làm thêm, thế nhưng người con trai mà cô ấy thích đang làm thêm ở quán ăn kia, không làm đồng nghiệp thì sao cô ấy theo đuổi người 

ta được. 

Nếu để bố và các anh trai cô ấy biết, sẽ thẳng tay thu mua quán ăn nhỏ kia, sau đó sẽ đuổi cậu trai kia đi. 

Hạng Tri Mộ ngược lại không thể nói có tức giận hay không, chỉ suy nghĩ đến quan hệ của cô ấy và Lãnh Quân hiện tại một chút, cô ấy cảm thấy cô ấy và Thiếu Ngải 

không làm bạn được. 

tung. 

“Không có gì, ai cũng có bí mật của mình.” 

Hạng Tri Mộ cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu Lãnh Thiếu Ngải như trước. 

Lúc này Lãnh Thiếu Ngải mới yên tâm, nhưng khi nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn cũng đứng lên từ trên ghế sofa đi đến bên này, tảng đá trong tim lại bị treo lên. 

Anh cả đã cảnh cáo cô ấy, không thể để cho người trong nhà biết được tên của Hạng Tri Mộ, nếu không sẽ bán quán ăn mà nam thần của cô ấy làm thêm đi. 

Không sai, cô ấy có thể trở thành bạn bè với Hạng Tri Mộ nhanh như vậy, chính là vì anh cả cô ấy coi trọng người ta, dùng danh nghĩa bạn bè làm mấy chuyện lung 

“Thiếu Ngải, sao không giới thiệu bạn của con một chút đi.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận