Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Là anh đem chuyện của tôi nói cho Tề Tinh Trác biết?” 

Sau khi cúp điện thoại, Hạng Tri Mộ mở cửa, nhìn Lý Cảnh vẫn đứng ở cửa, lạnh lùng hỏi. 

Lý Cảnh chột dạ tránh ánh mắt của cô với: “Trong số những người bạn mà em biết, ngoại trừ Quan Thi Nam thì chỉ có Tề Tinh Trác là người có rất nhiều tiền. Nếu em có 

thể tìm anh ta hỏi vay, cũng không cần phải đi mời rượu.” 

“Nhưng anh biết tôi không thể, anh thực sự đang ép tôi đi mời rượu sao.” Hạng Tri Mộ coi như đã nhìn thấu bộ mặt thật của người đàn ông yếu đuối này, “Tề Tinh Trác cũng không phải là bạn của tôi, sau này xin đừng liên lạc với anh ta nữa. 

” 

Thấy cô ấy chuẩn bị rời đi, Lý Cảnh chưa từ bỏ ý định xác nhận: “Tri Mộc, vậy tối mai…” 

Hạng Tri Mộ cười khẩy: “Như ý muốn của bạn, hy vọng anh sẽ không hối hận.” 

Anh ta không muốn ly hôn, nhưng lại muốn vợ đi mời rượu, chẳng lẽ anh ta không biết người bị mất mặt cuối cùng là bản thân anh ta sao? 

Tối hôm sau, Lý Cảnh mặc bộ âu phục mà bản thân đặc biệt mua cho buổi phỏng vấn công thi, bắt taxi đi cùng Hạng Tri Mộ đến bữa tiệc. 

Hạng Tri Mộ trang điểm đậm, khuôn mặt vốn đã lộng lẫy càng trở nên sinh động và càng tô thêm sắc hương trong đêm tối, đặc biệt là khi đang mặc một chiếc váy ôm 

màu đen xẻ cao, giống như một tiên nữ quyến rũ. 

Lý Cảnh không vui nói: “Chỉ là mời rượu mà thôi, sao lại ăn mặc lộng lẫy như vậy làm gì, chẳng lẽ cô có ý khác?” 

Hạng Tri Mộ cười lạnh một tiếng, tránh đi cánh tay muốn dìu cô: “Đi ra ngoài bán hàng đương nhiên phải ra dáng người bán hàng rồi, nếu không biết xấu hổ thì ly hôn 

với tôi.” 

“Tri Mộ, anh đã giải thích rồi. Đó chỉ là một cuộc nhậu nhẹt bình thường thôi. Đừng giận tôi như vậy. Bây giờ chúng ta cần phải vượt qua những khó khăn trước mắt.” LÝ 

Cảnh đi theo phía sau cô ấy ra khỏi thang máy. 

” Lãnh tổng đã chào rồi. Sau khi em làm việc được một tháng, anh ấy có thể vì nể mặt mũi của Quang Thi Nam, tạm ứng trước cho em năm trăm vạn.” 

“Thật không? Anh ta hào phóng như vậy à.” Hạng Tri Mộ khinh thường khịt mũi, sau đó lên xe taxi mà không nói một lời. 

Ngồi bên cạnh cô, Lý Cảnh mấy lần muốn nói đều ngập ngừng, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô lại nuốt xuống. 

Khi đến giờ khai tiệc, Lý Cảnh bị cảnh tượng thành phố giải trí sang trọng và tục tĩu trước mặt làm cho ngây người. 

Hắn ở đế đô học tập nhiều năm như vậy, các bữa dạ tiệc cũng đã từng được nghe qua, nhưng lần nào cũng bị nơi tiêu phí cao làm cho nhục chỉ. 

Hôm nay đứng trên mảnh đất của thành phố giải trí này, nhìn mỹ nữ hương xa đi tới đi lui, anh lập tức hiểu thế nào là cõi phúc. 

Khó trách bồi tửu một đêm là có thể kiếm được mười vạn. 

Lý Cảnh cẩn thận đánh giá ngoại hình nổi bật của Hạng Tri Mộ đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy tự hào không thể tả. 

Nếu Tri Mộ sẵn sàng làm việc ở dạ yến trong hai năm, thì anh ấy không phải lo lắng về ngôi nhà mới của mình ở kinh đô. 

Mẹ của anh ta nói rất đúng, phụ nữ xinh đẹp không hợp sống cả đời nhưng có thể dùng trong việc khác. 

“Lý tiên sinh, Hạng tiểu thư, tôi được Lãnh tiên sinh gọi tới tiếp các vị.” 

Khi Lý Cảnh đang ngẩn người và Hạng Tri Mộ im lặng, Du Chỉ bước đến chỗ họ với một nụ cười và chào đón họ một cách lịch sự. 

Lý Cảnh gặp Du Chí một lần và biết rằng anh ấy là trợ lý đắc lực nhất của Lãnh Hoài Cẩn, anh ta cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn gọi trợ lý đắc lực nhất của mình đến đón bọn 

họ, chính là cho anh ta mặt mũi. 

Vì vậy đắc ý giới thiệu với Hạng Tri Mộ: “Tri Mộ, để anh giới thiệu với em. Đây là Du Chí, trợ lý đắc lực nhất của Lãnh tổng. Anh Du Chí, đây là vợ tôi Hạng Tri Mộ.” 

Đối mặt với vẻ mặt tiểu nhân của Lý Cảnh, Du Chí nhìn Hạng Tri Mộ với một nụ cười thiện chí, nói: “Xin chào Hạng tiểu thư, tôi đã ngưỡng mộ tên của cô từ lâu.” 

Nếu là trợ thủ đắc lực của Lãnh Quân, hôm nay còn xuất hiện ở đây, Du Chí có lẽ đã biết mối quan hệ giữ cô và Lãnh Quân. 

Vì vậy, Hạng Tri Mộ rất cảnh giác với Du Chí, dùng ánh mắt xa cách nhìn anh ta: “Xin chào.” 

Bầu không khí có chút lúng túng, Lý Cảnh lập tức hoà giải nói: “Đứng ở ngoài không tốt, anh Vu Chí, chúng ta vẫn là đi vào trước đi.” 

Một cô gái có dáng dấp thanh tú đi tới, Du Chỉ giới thiệu với Hạng Tri Mộ: “Cô ấy tên là Tiểu Cẩm, sau này cô ấy và Hạng tiểu thư sẽ là đồng nghiệp, hiện tại để cô ấy mang cô đi thay đồng phục đã.” 

Đồng phục. 

Hạng Tri Mộ nhìn chiếc váy ngắn mát mẻ mà Tiểu Cẩm đang mặc không thể che hết phần trên hoặc phần dưới của cô ấy, sắc mặt lập tức biến đổi. 

Sắc mặt Lý Cảnh cũng thay đổi, thấp giọng hỏi Du Chí: “Anh Du Chí, Lãnh tiên sinh nói với tôi, chỉ cần đi mời rượu là được rồi, quần áo này làm sao lại khó coi như vậy 

chứ?” 

Du Chí cười nói: “Quần áo làm việc của chúng tôi ở đây đều như thế này, tôi còn nghĩ là anh Lý và Hạng tiểu thư đã bàn bạc xong khi ở nhà rồi chứ, nếu anh không quyết định được cũng không sao, các vị có thể rời đi.” 

Lý Cảnh là một nam nhi rất coi trọng thể diện, sao có thể để người khác biết mình sợ vợ, không thể làm chủ được vợ. 

Bị Du Chỉ khiêu khích, anh ta nhìn Hạng Tri Mộ một cách lạnh lùng nói: “Tri Mộ, em đi cùng với vị Tiểu Cẩm tiểu thư này đi thay quần áo đi.” 

Hạng Tri Mộ làm sao có thể không nhìn ra Lý Cảnh đang nghĩ gì trong lòng, lúc này chỉ nhếch môi cười giả tạo, đi theo tiểu Cẩm rời đi. 

Tiểu Cẩm này hình như cũng có ác ý khó giải thích được với cô, trên đường đưa cô đi thay quần áo, cô ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng lại liếc mắt khinh thường nhìn cô, trên người toát ra một cỗ địch ý khó hiểu. 

Hạng Tri Mộ làm ngơ không thấy, mặc cô ta dẫn mình đi thay quần áo. 

Chẳng qua là khu ký túc xá nhân viên của tiệc đêm xa xỉ như vậy sao? 

Sau khi ra khỏi thang máy, Hạng Tri Mộ do dự khi nhìn thấy hành lang sang trọng được trải thảm đắt tiền, Hạng Tri Mộ có chút do dự. 

“Đây thật sự là ký túc xá của công nhân viên sao?” 

Cô nhìn Tiểu Cẩm hỏi. 

Tiểu Cẩm lạnh đặt quần áo vào tay cô, sau đó nhấn nút thang máy một lần nữa để đi xuống tầng dưới, không trả lời một câu. 

Ngay lập tức, Hạng Tri Mộ là người duy nhất còn lại trên tầng này. 

Và cô thấy chỉ có một căn phòng trên tầng này, được trang trí sang trọng. 

Chẳng lẽ là khu ký túc xá tập thể, cho nên mới trang trí xa hoa như vậy. 

Cô lo lắng đổi giày, giẫm lên tấm thảm trắng mềm mại, cẩn thận đi về phía cửa dãy phòng. 

“Có ai không?” 

Cô thận trọng gõ cửa. 

Nhưng không ai đáp lại. 

Cửa này không khoá. 

Nhìn thấy cánh cửa mà mình vừa gõ mở ra một vết nứt nhỏ, Hạng Tri Mộ do dự vài giây rồi nghiến răng đẩy cửa đi vào. 

Sau khi bước vào, cô sững người. 

Trước mắt là cấu hình sang trọng của phòng tổng thống, làm gì có chỗ nào giống ký túc xá của nhân viên. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận