Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Trước đây Hạng Tri Mộ cảm thấy rằng Lãnh Quân rất quan tâm đến việc cô chơi piano, nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra. Bây giờ khi biết sự tồn tại của cô gái tên A Diên trong lòng anh, cô nghĩ có lẽ A Diên đó cũng thích chơi piano. Nếu cô cũng chơi piano, cô có thể càng giống người con gái đó hơn bất kì ai. Dù sao cô cũng là người 

được lợi khi biết điều này. 

Trên thực tế, Hạng Tri Mộ lại khá lạc quan về những việc như làm thế thân thế nên lúc biết rằng mình là thế thân cho người khác, cô đã dần bình tĩnh lại để đối mặt với 

Lãnh Quân. 

Cô muốn tiền và tài nguyên của anh, còn anh muốn có một thế thân của người mà anh yêu. Mỗi người có mục đích riêng, không ai mắc nợ ai. 

Nhìn thấy Hạng Tri Mộ rời khỏi xe, Lãnh Quân lại không vui như cậu mong đợi. Rõ ràng cô đã thỏa hiệp và đồng ý ở bên cậu nhưng cậu lại không thể vui nổi trong 

lòng. 

Điều cậu muốn là một Hạng Tri Mộ thuộc về cậu trọn vẹn từ thể xác đến trái tim, chứ không phải một Hạng Tri Mộ đầy lý trí chỉ muốn giao dịch với cậu. 

Con người thì luôn tham lam. 

Cậu nhìn đi chỗ khác, thở dài trong lòng. 

Khi bước đến phòng làm việc của Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn đã ngồi đó với vẻ mặt u ám. 

“Ba, vừa rồi là bạn gái chính thức của con, không phải người phụ nữ không đứng đắn.” 

Cậu vừa mở lời đính chính cho Hạng Tri Mộ lại bị Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: 

“Nhất định là con nhỏ không biết xấu hổ. Nếu là bạn gái chính thức, lúc về nhà sao không giới thiệu với chúng ta, quấn người như vậy lẻn ra ngoài?” 

Lãnh Quân muốn giải thích, nhưng đã bị Lãnh Hoài Cẩn thiếu kiên nhẫn cắt ngang. 

“Được, chuyện của con bố không có hứng thú, chỉ sợ biết càng nhiều, càng mất mặt” 

Lãnh Hoài Cẩn đau đầu day day thái Ương, anh thật ra không muốn biết đời sống riêng tư của con trai mình như thế nào, lần trước vướng vào một người phụ nữ đã có gia đình cũng đủ khiến anh khó xử lắm rồi. 

“Bố chỉ hỏi con tuần này sao không đi công ty làm việc đi? Con có biết công việc chậm trễ lắm rồi không?” 

Lãnh Quân giữ im lặng, không đáp. 

Lãnh Hoài Cẩn cau mày, tức giận nói: “Nói.” 

Lãnh Quân cũng không biết nàng có phải là thật sự nhát gan hay không: “Con không dám nói, sợ chọc bố tức giận.” 

“Vậy thì đừng nói nữa, bố còn muốn sống thêm vài năm nữa.” Lãnh Hoài Cẩn đau đầu đứng dậy khỏi ghế, “Con có thể quay về công ty thu dọn phiền phức do mình gây ra, bố không quan tâm đến vấn đề này với con, nhưng có một điều kiện.” 

Lãnh Quân đại khái đoán được: “Bố cứ nói.” 

Lãnh Hoài Cẩn liếc nhìn cậu một cái, cuối cùng có chút áy náy nhìn sang hướng khác: “Con đừng quá để tâm chuyện lúc Úc Thời Phong ở Bắc Miến Điện, nó rất nhanh sẽ là em rể của con, là cha của cháu trai con.” 

Nói xong, anh xấu hổ họ hai lần. 

”Bố không thiên vị Y Y, bố cũng biết năm đó con suýt chút nữa bị Úc Thời Phong giết chết, nhưng A Quân, Úc Thời Phong không chỉ là em rể của con mà còn là gia chủ Úc gia, các con có thể xé nát mặt nạ của nhau bất cứ lúc nào nhưng đó không phải là kế sách cuối cùng. Chí ít hãy tôn trọng lẫn nhau.” 

“Cứ xem bố và chú Tiêu của con, chúng ta chơi với nhau nhiều năm như vậy, khi tốt thì tốt, khi xấu thì không tiếc công kích lẫn nhau, thậm chí muốn giết nhau. Đây là 

trạng thái bình thường trong giới thế gia, quan hệ theo địa vị mà thay đổi, chỉ cần không phải quan hệ thông gia, tự nhiên không cần suy nghĩ nhiều.” 

“Con hiểu rồi, ” Lãnh Quân thở dài một tiếng, “Bố cũng không cần nghĩ an ủi con như thế nào, chuyện đã qua, điều tra cùng trừng phạt cũng sắp xong rồi, chờ đến chỗ Úc Thời Phong, con sẽ thu tay lại, cho Y Y và đứa bé một chút thể diện.” 

Lãnh Hoài Cẩn nói đúng, dù không có bất kỳ mối quan hệ thống gia nào thì cậu vẫn có thể giết tất cả các bên và hạ bệ Úc gia, cùng Úc Thời Phong lưỡng bại câu 

thương. 

Nhưng tình thế bây giờ đã khác, Y Y kết hôn với Úc Thời Phong, bất kể bên nào thua, Y Y đều sẽ tổn thương nhiều nhất. 

Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhõm vỗ vai Lãnh Quân, thở dài: “Được, chúng ta xuống ăn cơm đi, lần này bố ưu ái con bé, con chịu thiệt rồi, muốn thế nào cứ nói với bố, bố sẽ tận 

lực thỏa mãn con.” 

Thật đúng là thịt ở lòng bàn tay hay thịt ở mu bàn tay thì đều là thịt. Đối với anh, yêu thương con gái hay yêu thương con trai chỉ khác ở cách, còn bản chất thì như 

nhau. 

Lãnh Quân sững sờ trong giây lát, cậu không ngờ rằng Lãnh Hoài Cẩn lại cảm thấy có lỗi đến mức anh phải bù đắp cho cậu. 

Thật vô ích. 

Anh cố ý dừng một chút, rồi nói: “Con không có nguyện vọng, con chỉ ghen tị với quyền được tự do kết hôn của Y Y khi bố đồng ý để con bé kết hôn với Úc Thời Phong.” 

“Nếu như sau này con có thể tự mình lựa chọn bạn đời để kết hôn thì tốt biết mấy. E rằng nếu bố lớ ngớ đồng ý hôn sự của chú Tiêu, con sẽ đủ khả năng để đối phó với một Úc gia, một nhà họ Tiêu khác thật sự sẽ là quá nhiều đối với tôi.” 

Lãnh Hoài Cẩn mỉm cười, nhưng câu trả lời rất ranh mãnh: “Sau này bố sẽ không ép buộc con và Mặc Mặc.” 

Không ép cậu ở bên Tiêu Y Mặc không có nghĩa là không ép cậu lấy người khác. 

Đúng là cáo già. 

Lãnh Quân bất lực thở dài trong lòng. 

Nhưng chỉ cần không phải Tiêu Y Mặc thì tốt, bất kể là Tiêu gia hay Tiêu Y Mặc, cậu đều cảm thấy khó nhằn, thật sự không muốn dây vào. Nhưng trong tương lai, cậu 

nhất định sẽ tìm một thiếu nữ danh môn thế gia để kết hôn. 

Đúng vậy, là kết hôn. 

Sẽ không kết hôn với Hạng Tri Mộ. 

Cậu chưa bao giờ nghĩ về điều đó. 

Nói cách khác thì cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến. 

Ở 

Làm thế nào mối quan hệ giữa họ có thể đi đến kết hôn được? Ở bên nhau đã là điều xa xỉ với cậu rồi. 

“Xuống đây A Quân, con không sao chứ?” 

Thấy hai cha con đi xuống cầu thang, Thẩm Vị Ương căng thẳng nhìn Lãnh Quân, sợ Lãnh Hoài Cẩn sẽ làm gì Lãnh Quân. 

Thấy Lãnh Quân vẫn ổn, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. 

Lãnh Quân cười nói: “Mẹ yên tâm, con không sao, chúng ta đi ăn cơm đi.” 

“Được,” Thẩm Vị Ương đáp, đẩy Lãnh Hoài Cẩn bảo ông đến nhà hàng trước, sau đó nhỏ giọng nói với Lãnh Quân, “Còn chưa nói với cha con chuyện Tiểu Mộ à.” 

Lãnh Quân lắc đầu. 

Thẩm Vị Ương dặn dò: “Vậy thì đừng nói nữa. Mặc dù xuất thân của Tiểu Mộ đáng thương, nhưng đáng thương không có nghĩa là sẽ thích hợp. Nếu con muốn yêu, mẹ sẽ không phản đối, nhưng con phải đợi đến khi họ ly hôn. Còn nữa, khi ổn định rồi, thì muốn kết hôn rồi hẵng đưa về nhà.” 

Khởi đầu tồi tệ của Lãnh Quân và Hạng Tri Mộ khiến Thẩm Vị Ương không lạc quan nổi với mối quan hệ giữa chúng. 

Cô chỉ cảm thấy rằng Lãnh Quân chỉ là nhất thời bốc đồng, và chỉ là đồng cảm cùng thương hại cho Hạng Tri Mộ. 

Tuổi trẻ yêu đương cũng không sao, chỉ cần không mang về nhà làm loạn trong nhà là được. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận