Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Nghe ra trong lời nói của Lạc Miểu mang theo châm chọc, chú Lý không vui chút nào: “Cô Lạc, cô Thẩm là tổng giám đốc Lãnh tự mình mời đến để chăm sóc cho cậu 

ê ly, cho nên cô đừng gây khó dễ cho cô Thẩm như vậy.” 

“Tôi chỉ là muốn cho cô ta hiểu được vị trí của cô ta mà thôi, tôi gây khó dễ cho cô ta lúc nào?” Lạc Miểu vừa cười vừa nói với chú Lý: “Chú Lý, chú đừng quên, hiện giờ tôi mới là vợ sắp cưới của Hoài Cẩn, là bà chủ tương lai của căn nhà này.” 

Nhìn thấy gương mặt của chú Lý cương cứng lại, Lạc Miểu đắc ý mà cười lên rồi tiếp tục nói: “Chủ Lý, tôi biết chủ không thích tôi, nhưng vậy thì sao nào, Hoài Cẩn muốn kết hôn với ai trong tương lai là do bà cụ Lãnh quyết định, Lãnh Hoài Cẩn cũng không thể tự mình quyết định được đâu.” 

Cô ta nhìn Thẩm Vị Ương, cười khẩy một cái rồi tiếp tục ám chỉ, châm chọc: “Cho nên có vài người không nên mơ mộng hão huyền, nghĩ một cách đơn giản là chỉ cần quyến rũ Hoài Cẩn thì có thể một bước lên trời mà trở thành bà Lãnh.” 

Một bước lên trời? 

Đúng thật là vậy, ngay cả Lạc Miểu là người có xuất thân cực tốt, là một bạch phú mỹ* như vậy, cũng hiểu rằng nếu được gả cho Lãnh Hoài Cẩn thì sẽ trở thành bà Lãnh, đồng nghĩa với một bước lên trời. 

Bạch phú mỹ: chỉ người con gái xinh đáp ứng được ba tiêu chí: xinh đẹp, giàu có, xuất thân hiển hách. 

Nhưng cho dù là bốn năm trước hay là bốn năm sau, ngày hôm nay, đối với cô mà nói, hôn nhân cũng chỉ là hai người yêu nhau sống cùng nhau, trải qua cuộc sống gia đình vô cùng đơn giản, ổn định, không có quan hệ với những việc khác. 

Bốn năm trước, cô yêu anh rất nhiều, yêu đến sông cạn đá mòn, thậm chí cô không cần biết anh có yêu cô hay không, chỉ cần cô yêu anh là đủ, cô tin tưởng chính mình 

sớm muộn gì cũng có một ngày có thể cảm hóa được trái tim lạnh như băng đó của anh. 

Sau này, cô thất bại, nhận về kết quả vô cùng thê thảm. 

Bốn năm sau cô trở về, cô đã không còn còn tin vào tình yêu nữa, một bước lên trời cũng được, mẹ quý nhờ con cũng được, tất cả đều không có quan hệ gì với cô. 

Bốn năm trước cô đã không cần, bốn năm sau cô đã có bản lĩnh lớn hơn xưa, tất nhiên cũng sẽ không thèm để ý mấy việc này. 

Cho nên, trong giờ phút này, nghe được Lạc Miểu nói như vậy, vẻ mặt của cô vô cùng thản nhiên, cũng không có phản ứng gì quá lớn. 

Nhưng chính là dáng vẻ không quan tâm, không thèm để ý này của cô đã chọc giận Lạc Miểu. 

“Thẩm Vị Ương, cô có ý gì, cô giả vờ tỏ ra khinh thường như vậy là làm cho ai xem, cô cho rằng cô nhìn thấu tất cả mọi thứ trên đời này, cho nên cô sẽ cao quý hơn so với bất cứ kẻ nào khác sao? Cô giả vờ như vậy cô không biết mệt à?” 

Thẩm Vị Ương: “…” 

Vậy cô phải phản ứng như thế nào thì mới đúng, chẳng lẽ phải nói cô rất hâm mộ cô ta trở thành vị hôn thê của một người đàn ông có một đời vợ còn ngoại tình thì mới 

đúng? Rồi nhân tiện trở thành mẹ kế của năm đứa nhỏ? 

Nếu Lạc Miểu biết bản thân mình sinh cho Lãnh Hoài Cẩn bốn đứa con, ngoài ra còn có Lãnh Diên, thì tổng cộng Lãnh Hoài Cẩn là bố của năm đứa nhỏ, chắc chắn cô ta nghe xong sẽ ngất xỉu. 

Thẩm Vị Ương vốn không nghĩ sẽ cho con của mình liên quan đến nhà họ Lãnh quá nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không có gì xấu.. 

Tưởng tượng đến việc nhìn thấy cảnh tượng mà Lạc Miểu đau lòng, nhất định sẽ rất vui. 

Cũng chỉ là tưởng tượng như vậy mà thôi, hiện giờ trong lòng của Thẩm Vị Ương không hề hy vọng con của mình có liên quan gì đến nhà họ Lãnh. 

“Mẹ, chúng ta đi gặp bố đi, bố nói bố rất nhớ mẹ, cực kỳ nhớ mẹ” 

Thẩm Y Y chớp chớp đôi mắt to của cô bé, dáng vẻ dễ thương ôm lấy chân của Thẩm Vị Ương, ngẩng đầu nói với cô. 

“Bố nói bố chỉ thích một mình mẹ mà thôi, bố không quen biết bất cứ người dì kì lạ nào khác hết, từ lúc đến đây bố cũng chưa xuống tầng gặp cô ta một lần nào, cũng không cho cô ta đi lên tầng gặp bố.” 

Người dì kì lạ này là ám chỉ ai, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết rõ ràng. 

Lạc Miểu bị chọc tức đến nỗi cái mũi nhăn nhỏ đến khó coi, trừng mắt với Thẩm Y Y: “Đứa con hoang này, khi nào thì đến lượt mày..” 

“Bốp−−!” 

Hai chữ con hoang còn chưa nói xong, Thẩm Vị Ương đã tát một cái lên mặt Lạc Miểu. 

Cô dùng hết sức để tát một cái lên trên mặt Lạc Miểu, in rõ một cái hình bàn tay trên mặt cô ta. 

Lạc Miểu mang giày cao gót, suýt chút nữa đã bị cô đánh ngã xuống mặt đất, bụm mặt lảo đảo lui về phía sau hai bước mới đứng vững lại được, không bị chật vật té xuống mặt đất. 

Chủ Lý vẫn còn thấy sợ hãi chưa hết, không ngờ mợ chủ trước đây nhìn yếu đuối, hiện giờ lại lợi hại như vậy. 

Hơn nữa, còn bạo lực trước mặt hai đứa con như vậy. 

Thẩm Vị Ương cũng không hề cảm thấy đánh Lạc Miểu trước mặt hai đứa nhỏ thì có cái gì không tốt. 

Đánh xong, cô lạnh lùng nhìn bộ dạng thảm hại của Lạc Miểu, nói với hai anh em Thẩm Quân và Thẩm Y Y: “Y Y, A Quân, nhìn kỹ, sau này nếu có ai gọi hai đứa con là 

con hoang, hai đứa lập tức nói với mẹ, mẹ sẽ đánh miệng chó của những kẻ đó rụng răng.” 

“Hai đứa con có mẹ, cũng có bố, không phải con hoang, mỗi một người bạn nhỏ đều không nên bị gọi bằng con hoang, từ này thật là quá khó nghe, người có ăn có học sẽ không bao giờ nói như vậy.” 

Cô muốn mạnh mẽ nói cho hai đứa con của cô biết, hai bé là bảo bối của cô, không một ai có thể gọi chúng là con hoang. 

Hai đứa nhỏ rất cần thiết được truyền sức mạnh, dũng cảm để tiến tới, đi đối mặt với những điều xấu xa trên thế giới này. 

Hai đứa nhỏ cũng không hề chịu thua kém, hiểu được lo lắng của Thẩm Vị Ương. 

Thẩm Y Y: “Mẹ yên tâm, về sau nếu có ai dám gọi con như vậy, con sẽ cào nát mặt người đó, hoặc sẽ nói cho bố, để bố trừng trị cô ta!” 

Thẩm Y Y hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Miểu: “Tôi là tiểu con hoang, vậy bố tôi chính là đại con hoang, bố tôi mà biết người nào xấu xa nói tôi như vậy, nhất định sẽ 

thật tức giận.” 

Thẩm Quân cũng nói: “Đúng vậy, trừ khi bố tôi chết, nếu không chúng tôi không phải là con hoang, mắng chúng tôi là con hoang chính là đang trù bố chúng tôi chết 

som.” 

Thẩm Vị Ương: 

” 

” 

Chẳng lẽ cô đã dạy hai đứa nhỏ sai rồi sao, sao lại trở thành một đứa thì mắng, một đứa thì trù ẻo. 

Chú Lý thì lại dở khóc dở cười nhìn hai đứa nhóc, cảm thấy thật là bó tay. 

Không thể không nói, cách dạy con của mợ chủ thật là quá độc đáo. 

Nhưng mà đúng là như vậy, thì cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ sẽ không bị người bắt nạt ở bên ngoài. 

Ba mẹ con của Thẩm Vị Ương vui vẻ, chỉ duy nhất Lạc Miểu có sắc mặt rất khó coi. 

“Tôi từng khó hiểu tại sao hai đứa con hoang này lại vô giáo dục như thế, thì ra mẹ của chúng nó dạy như vậy.” 

Cô ta nói xong, giống như là sợ Thẩm Vị Ương cho cô ta thêm một cái bạt tai nữa, nên quay đầu bước đi ra ngoài cửa. 

Chú Lý hơi lo lắng: “Sợ là cô ta đi qua bên bà chủ ở bên kia, mợ chủ, mợ phải cẩn thận chú ý.” 

Chỗ dựa lớn nhất của Lạc Miểu ở nhà họ Lãnh chính là bà cụ Lãnh, hiện tại cô ta bị khi dễ nên muốn đi tìm bà cụ Lãnh thọc mạch, cũng là chuyện có thể đoán 

trước. 

Thẩm Vị Ương cũng không thấy đó là chuyện ngoài ý muốn: “Không sao, chú Lý, chú không cần lo lắng cho tôi.” 

Cô đã không còn là quả hồng mềm – Thẩm Vị Ương của bốn năm trước. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận