Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Lãnh Hoài Cẩn không bao giờ ngờ tới, anh chỉ muốn uốn nắn một số vấn đề thông thường cho con gái nhưng lại làm cho con gái khóc như thế này. 

Anh lúng túng nhìn Thẩm Vị Ương đang ném ánh mắt chết chóc về phía mình, tay chân hơi luống cuống bắt đầu dỗ dành con gái: “Y Y đừng khóc nữa, daddy sai rồi, daddy xin lỗi con được không?” 

Gương mặt phúng phính đang khóc như mưa lộ rõ vẻ từ chối: “Không muốn hu hu hu, daddy là đồ xấu xa, con không muốn quan tâm đến daddy nữa. Sau này con cũng không muốn nhìn thấy daddy nữa.” 

Vừa khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lại cọ lên đùi Thẩm Vị Ương: “Hu hu hu, mommy ơi, con không muốn quan tâm đến daddy nữa. Con không còn daddy nữa, con muốn về nhà, con muốn về nhà.” 

Nhìn cô bé khóc càng lúc càng lớn, Thẩm Vị Ương lập tức ngồi xuống lau sạch nước mắt trên mặt cho cô bé, sau đó bắt đầu dỗ dành cô bé: “Y Y ngoan, Y Y đừng khóc nữa được không? Y Y là chị cả chứ không phải em gái, mommy biết mà.” 

Thẩm Y Y khóc đến suy sụp cả người: “Hu hu hu, nhưng daddy không biết, daddy nói Y Y không phải chị cả. Con ghét daddy, con muốn đuổi daddy ra ngoài, không muốn nhìn thấy daddy nữa.” 

Thẩm Vị Ương: “…” 

Cục cưng à, đây là nhà của daddy con, con muốn đuổi daddy ra ngoài, e là sẽ bị vệ sĩ của daddy đánh cho tơi tả mất. 

Nhìn cô bé vừa khóc vừa giãy giụa, trái tim Thẩm Vị Ương quặn thắt dữ dội, dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành cô bé, chờ tiếng khóc của cô bé dần nhỏ lại, cô mới chuyển ánh 

mắt về phía Lãnh Hoài Cẩn. 

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn hiểu ra thì lập tức nói xin lỗi Tiểu Y Y: “Xin lỗi Y Y, daddy biết lỗi rồi, Y Y mới là chị cả.” 

Lúc này nước mắt của Thẩm Y Y mới dần dần ngừng lại. 

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn nhó, đau khổ nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Daddy không có cam, con không tha thứ cho daddy.” Mặt Lãnh Hoài Cẩn đầy dấu chấm hỏi, lúng túng nói: “Cam gì, sao daddy không hiểu con đang nói gì?” 

Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Y Y hơi bĩu, lại muốn khóc tiếp: “Cam là cam, daddy đúng thật nhàm chán, Y Y không muốn tha thứ cho daddy.” 

Mắt thấy cô bé lại muốn khóc, Lãnh Hoài Cẩn lập tức gửi ánh mắt cầu cứu đến Thẩm Vị Ương. 

Bởi vì anh dùng A Quân để uy hiếp mình, Thẩm Vị Ương vốn không muốn nhìn anh thêm nữa, lúc này nhìn thấy con gái lại muốn khóc, không thể làm gì khác hơn là tốt 

bụng nhắc nhở anh: “Chính là chân thành, con bé nói anh xin lỗi chưa chân thành.” 

Bây giờ Y Y còn nhỏ tuổi, nói chuyện đứt quãng, có những từ nghe được từ trên tivi hoặc do người lớn nói, nhưng nhớ không hết, chỉ nhớ được những từ lạ. 

Thẩm Vị Ương đã quen từ lâu, cho nên lúc này đoán được ý của cô bé rất nhanh. 

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn hiểu ra thì lập tức hỏi công chúa nhỏ: “Vậy Y Y muốn gì, daddy cho con.” 

Như vậy xem như là chân thành rồi. 

Lúc này Thẩm Y Y mới buông bắp đùi của Thẩm Vị Ương ra, đi đến cạnh giường của Lãnh Hoài Cẩn, mềm mại nằm trên đùi đã được đắp chăn của anh: “Y Y muốn cùng đi chơi với A Quân, cùng đi học thêm, daddy cũng đưa con đến đó được không?” 

Thẩm Quân sẽ là người kế thừa Ám Dạ trong tương lai nên anh phải đưa cậu bé qua đó tiếp nhận huấn luyện, để cậu bé trở nên mạnh mẽ, có khả năng tiếp quản mọi 

thứ từ anh. 

Nhưng Y Y là con gái, làm sao anh có thể đưa con bé đến nơi như vậy để chịu khổ. 

Trước kia lúc chỉ có Lãnh Diên, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc đưa Lãnh Diên đến nơi đó mà chọn ra đám nhóc có tố chất tốt, tương lai định để đứa có năng lực nhất tiếp quản Ám Dạ 

bé. 

Bây giờ mặc dù có A Quân nhưng cậu bé vẫn phải thông qua bài kiểm tra của anh trước, sau khi giỏi giang hơn đám trẻ kia thì anh mới yên tâm giao Ám Dạ cho cậu 

Con trai anh đã là hacker nhỏ xuất sắc, anh tin rằng những ngày tháng trong tương lai chắc chắn cậu bé còn vượt mặt cả bố. 

“Y Y, A Quân đi học lớp bổ túc của con trai, con gái không thể đi được.” 

Cô nhóc thơm tho mềm mại nằm ở trên đùi của mình, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy trái tim chưa từng bình yên như vậy. 

Đây là công chúa nhỏ của anh, là con gái chung của anh và Vị Ương. Bây giờ đã dần quen với việc gần gũi anh, có thể rúc vào người anh như một con mèo nhỏ. 

Chẳng qua anh đã quên mất, đây là bé mèo con xù lông. 

Lúc nghe Lãnh Hoài Cẩn nói như vậy, đôi chân ngắn ngủn của Thẩm Y Y lập tức nhảy khỏi chiếc ghế bên cạnh giường, đôi giày da nhỏ màu đỏ phát ra tiếng động rất 

lớn trên sàn nhà. 

Sau khi kéo dài khoảng cách với anh, cô bé nhìn anh như kẻ thù, tức giận nói: “Daddy không có cam, Y Y không muốn để ý đến daddy nữa, Daddy là đồ xấu! Con muốn gặp A Quân, con muốn gặp A Quân, con muốn gặp A Quân hu hu.” 

Thẩm Vị Ương không thể nhìn con gái khóc nhưng bây giờ lại để mặc cho cô bé và Lãnh Hoài Cẩn làm loạn, chỉ nghe thêm một chút manh mối về hòn đảo đó cũng đã 

tốt lắm rồi. 

Dù sao bây giờ Y Y cũng đã nói như vậy, dựa theo thái độ bình thường của Lãnh Hoài Cẩn đối với cô, chắc chắn bây giờ đang nghi ngờ rằng cô xúi giục Y Y nói điều 

này. 

Quả nhiên, lúc Y Y tiếp tục khóc, Lãnh Hoài Cẩn không tiếp tục dỗ cô bé nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn cô, hơi giận nói: “Chuyện của chúng ta sao lại lôi con gái vào, Thẩm Vị Ương, ngay cả con gái của mình mà em cũng muốn lợi dụng.” 

“Tôi không có.” Thẩm Vị Ương chỉ hờ hững nói một câu chối bỏ, biết anh sẽ không tin, cho nên cũng không tốn nhiều nước bọt, mà nhìn anh với vẻ mỉa mai: “Nếu nói đến việc lợi dụng con nhỏ, lẽ nào không phải tổng giám đốc Lãnh đã làm vậy trước sao?” 

Là Lãnh Hoài Cẩn lợi dụng A Quân để uy hiếp cô trước. 

Bây giờ sao anh không biết xấu hổ mà nói cô lợi dụng con trẻ. 

“Tôi đã nấu mì cho anh rồi, con bé cũng là con gái của anh, anh giải quyết đi, tôi đi trước.” 

Sau khi đẩy mì ở trên bàn đến trước mặt Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương chuẩn bị rời đi. 

Lãnh Hoài Cẩn thấy cô muốn rời đi, bỗng sốt ruột: “Em muốn đi đâu?” 

“Thẩm Vị Ương, nếu em dám chạy lung tung, tôi sẽ…” 

“Đến công ty họp, tổng kết kết quả nội bộ của Huy Chương Vinh Quang, chuẩn bị kế hoạch công khai tiếp theo.” 

Gương mặt cô không chút cảm xúc, nhìn anh đầy lạnh lùng. 

“Nói trắng ra là đi làm thêm cho tổng giám đốc Lãnh, tổng giám đốc Lãnh cảm thấy có gì không ổn sao?” 

Thì ra là vậy, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm. 

Lại bởi vì sự căng thẳng lúc nãy của mình mà thấy hơi lúng túng: “E hèm, vậy em đi đi. Nếu mệt thì quay về nghỉ ngơi, chuyện công việc không cần gấp.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận