Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Sao vậy tổng giám đốc Lãnh, ngài cảm thấy sự vui vẻ của con gái ngài không đáng giá năm trăm vạn?” 

Đầu dây bên này Lãnh Hoài Cẩn chậm chạp không lên tiếng, đầu dây bên kia Mộ Thanh Hoan lại giống như muốn xem náo nhiệt mà tiếp tục hỏi. 

Thẩm Y Y cũng buồn bực mà hỏi Lãnh Hoài Cẩn: “Daddy, daddy muốn gạt con ạ?” 

Cô gái nhỏ bĩu môi, miệng mếu, giống như muốn bắt đầu òa khóc. 

Lãnh Hoài Cẩn lập tức nói: “Không phải, không phải, daddy lập tức bảo dì Mộ đến đây đón con.” 

Sau đó, anh nói với Mộ Thanh Hoan ở đầu dây bên kia: “Gửi cho tôi số thẻ ngân hàng qua WeChat đi, tôi sẽ nhờ trợ lý gửi cho cô.” 

“Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn cũng thật nhiều tiền, anh ta thật sự gửi cho tớ năm trăm vạn, hơn nữa hiện giờ số tiền đó đã có trong tài khoản. 

Khi Mộ Thanh Hoan khởi động chiếc xe con bọ màu đỏ của mình để đi tiếp Thẩm Y Y, vừa mới chuẩn bị lái xe rời đi thì cô ấy đã nhận được tin nhắn từ ngân hàng, thông 

báo tài khoản của cô ấy hiện tại đột nhiên có một số tiền năm trăm vạn được gửi vào. 

Tốc độ này cũng quá nhanh rồi. 

Vì thế cô ấy nhanh chóng gọi điện thoại cho Thẩm Vị Ương, thương lượng cách xử lý số tiền lớn này. 

Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy bình thường nên cô cũng không có phản ứng gì khác, năm trăm vạn đối với người bình thường mà nói thì là một số tiền rất nhiều, nhưng 

đối với Lãnh Hoài Cẩn mà nói thì có lẽ chỉ là một con số nhỏ mà thôi. 

“Thanh Hoan, phiền cậu quá, tớ cũng lâu rồi không đi gặp A Nặc.” 

Biết được Mộ Thanh Hoan thành công mang Thẩm Y Y từ nhà cũ của nhà họ Lãnh ra ngoài, Thẩm Vị Ương biết ơn cô ấy vô cùng. Tất nhiên Mộ Thanh Hoan cũng biết chuyện này có bao nhiêu phiền phức: “Không có gì, có thể giúp được cậu tớ cũng thật vui vẻ.” 

Bốn năm trước cô ấy chỉ là một học sinh nghèo với hai bàn tay trắng vừa mới tốt nghiệp mà thôi, nhìn Thẩm Vị Ương tuyệt vọng giãy dụa trong cuộc hôn nhân đau khổ, 

cô ấy cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không thể giúp được gì. 

gió. 

Cũng may bốn năm sau cô đã trở lại, cô ấy cũng có công việc khá tốt lại ổn định, có thể giúp đỡ cô trong thời điểm cô gặp khó khăn, cho cô một nơi để cô tránh 

Cô ấy đã sớm mất hết người thân, Vị Ương là người nhà duy nhất của cô ấy. 

“Vị Ương, sau này không cần khách sáo với tớ như vậy, cái gì mà phiền với không phiền, cậu còn khách sáo như vậy, tớ giận thật đấy.” 

Cô vừa tự tay thắt dây an toàn cho tiểu Y Y, vừa nói điện thoại cùng với Thẩm Vị Ương. 

“Hiện tại tớ còn chưa rời khỏi trang viên nhà họ Lãnh đâu, không nói với cậu nữa, chúng ta gặp mặt rồi nói sau.” 

Thẩm Vị Ương cũng sợ Mộ Thanh Hoan bây giờ còn ở trang viên nhà họ Lãnh sẽ phát sinh ra chuyện không tốt, dặn dò hai câu rồi cúp máy. 

Khi Mộ Thanh Hoan dự định lái xe rời đi, đúng lúc này, có người gõ cửa xe của cô ấy. 

Cô ấy hạ cửa kính xe xuống, thì một gương mặt lạnh lùng tuấn tú xuất hiện trước mắt cô thật rõ ràng. 

“Lục… Lục Vân Sâm?” 

Sao lại là… Sao lại là Lục Vân sâm? 

Đầu óc của Mộ Thanh Hoan trì hoãn vài giây, không thể tin được người đàn ông trước mắt này chính là chồng trước của cô – Lục Vân Sâm. 

Thật là đáng sợ, sao mà lại trùng hợp đến nỗi gặp được anh ta ở chỗ này! 

Cô ấy khẩn trương đến nỗi làm cho phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi: “Anh… Sao anh lại ở đây?” 

Lục Vân Sâm lạnh lùng nhìn cô ấy chằm chằm, giống như muốn tìm ra thứ gì đó ở trên mặt của cô ấy vậy. 

“Tôi nên là người hỏi cô câu này mới phải, tình nhân của cô giúp việc ở nơi này? Gã ta phá sản rồi đấy à, giờ chủ biên tập không có tiền bao nuôi gà nữa hả?” 

Lời nói lạnh lùng của anh ta giống như là cái dùi xoáy mạnh vào trái tim của cô ấy nhưng cô ấy vẫn giả vờ như không thèm để ý như lúc trước, nhìn anh ta cười rồi nói: “Tất nhiên là không phải, tình yêu mới của tôi, à không, cũng đã ba năm, cũng nên gọi là tình yêu cũ rồi, anh ấy là chủ nhân của nơi này, hôm nay tôi tới đây là để tìm anh ấy 

” 

Nhìn thấy gương mặt Lục Vân Sâm vẫn luôn lạnh lùng, kiêu ngạo như vậy, trong lòng Mộ Thanh Hoan nén giận mà trả lời. 

Cô ấy tuyệt đối không thể để anh ta có cơ hội chê cười chính mình. 

Nhìn thấy Thẩm Y Y đang tò mò chớp đôi mắt to hướng ra ngoài cửa sổ nghe ngóng, Mộ Thanh Hoan chợt nảy ra ý tưởng, lập tức ôm cô bé lại, làm cho cô bé lộ ra nửa cái đầu. 

Sau đó ra vẻ kiêu ngạo mà nhìn anh ta, nói: “Đây là con gái của tôi và anh ấy, hôm nay tôi dẫn con gái lại đây lấy phí nuôi dưỡng, anh ấy có tiền có thể, tốt hơn kẻ nghèo 

hèn như anh không biết bao nhiêu lần.” 

Lục Vân Sâm siết chặt nắm đấm, nổi đầy gân xanh trên cánh tay. 

Anh ta nhìn người đàn bà không biết phân biệt tốt xấu này chằm chằm, cười khẩy: “Người đàn ông năm đó dan díu bên ngoài với cô… Người đó là Lãnh Hoài Cẩn à? Cô 

còn có con của anh ta?” 

Anh ta biết Lãnh Hoài Cẩn? 

Trong lòng Mộ Thanh Hoan khẽ hồi hộp. 

Nhưng mà mũi tên đã lên dây rồi thì không thể không bắn, cô ấy đành phải tiếp tục kiên trì nói với Lục Vân Sâm: “Đúng, chính là anh ta.” 

“Nhưng mà Lục Vân Sâm, anh cũng không nên quá khó chịu, năm đó vốn dĩ chúng ta kết hôn theo hợp đồng mà thôi, không ai nợ ai đúng không. Hôn nhân không có tình cảm làm trụ cột thì cũng sẽ chia năm xẻ bảy, nếu hiện tại chúng ta đã ly hôn, tôi muốn sống chung với ai chẳng được.” 

“Cô cảm thấy tôi sẽ tức giận?” Lục Vân Sâm buồn cười nhìn cô ta: “Mộ Thanh Hoan, cô tự tin quá nhỉ?” 

“Cô cảm thấy tôi sẽ ghen vì cô, sẽ vì cô mà đi giết thằng chó kia?” 

“Mộ Thanh Hoan, cô đề cao bản thân quá rồi đấy, người như cô không xứng để tôi liếc mắt tới.” 

Trên vẻ mặt của Mộ Thanh Hoan không thay đổi nhưng móng tay đã đâm sâu vào trong thịt, bại lộ cảm xúc của cô ấy. 

Nhưng cô ấy vẫn bình thản như cũ mà ngước nhìn anh ta cười, nói: “Tôi biết anh sẽ không làm vậy, anh mà làm vậy tôi mới ngạc nhiên.” 

“Thượng tá Lục, tôi đi trước.” 

Dứt lời, cô ấy hạ cửa kính xe xuống, lái xe rời khỏi. 

Trên mặt của Lục Vân Sâm vừa rồi thật bình tĩnh, thoáng chốc đã biến thành một mảnh mây đen. 

“Lãnh Hoài Cẩn đâu, Lãnh Hoài Cẩn ở đâu rồi?” 

Không lâu sau đó, anh ta siết chặt nắm tay tiến vào biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn để tìm anh. 

Vệ Trạch đang chuẩn bị đưa hồ sơ cho Lãnh Hoài Cẩn xem, đột nhiên nhìn thấy Lục Vân Sâm hùng hổ tiến vào, anh ta hoảng sợ: “Thượng tá… Thượng tá Lục, ngài làm cái gì vậy?” 

Trước đây Lục Vân Sâm đã tới nhà họ Lãnh nhưng chưa có đến phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn, cho nên lúc này muốn tìm anh thì có chút khó khăn. 

“Hiện tại Lãnh Hoài Cẩn đang ở đâu?” 

Vệ Trạch cũng không biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng mà anh ta không thể đắc tội với vị này được. 

Dựa vào tình cảm của Lục Vân Sâm và tổng giám đốc Lãnh, chắc hẳn anh ta cũng sẽ không làm gì đối với tổng giám đốc Lãnh nhỉ. 

Vệ Trạch tự nhủ như vậy nên có phần yên tâm hơn, dẫn Lục Vân Sâm đi vào phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn. 

Ai ngờ, Lục Vân Sâm vừa tiến vào phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn, đã trực tiếp ra tay đấm vào Lãnh Hoài Cẩn một quyền, may mà Vệ Trạch kịp thời che ở phía trước Lãnh 

Hoài Cẩn, thay anh nhận một cú đấm. 

“Vê Trach.” 

Lãnh Hoài Cẩn lo lắng nhìn Vệ Trạch. 

Bị chiến thần trong lục quân như Lục Vân Sâm cho ăn một đấm vào lưng, Vệ Trạch cảm thấy ngày mà chính mình rời xa thế gian này không còn bao lâu nữa. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận