Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Đúng vậy, daddy bị bệnh, giờ chỉ có thể nằm nghỉ trên giường, cho nên không đến thăm em được.” 

Nặc là một đứa trẻ tinh tế và nhạy cảm, bé không tỏ ra ghét bỏ Lãnh Hoài Cẩn như mấy bé khác. 

rồi. 

Chủ yếu là vì cậu bé vẫn luôn bị bệnh phải nhập viện. Để không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bé, Thẩm Vị Ương luôn nói với bé rằng daddy đã đi giải cứu thế giới 

Lúc đầu Thẩm Vị Ương cũng nói với ba bé như vậy, nhưng ba bé đã bôn ba bên ngoài nhiều, tiếp xúc với nhiều người và những thông tin tràn lan trên mạng, bọn trẻ đã 

sớm không tin những lời lừa con nít này. 

Nhưng với A Nặc, do bé đang lâm bệnh nên bọn trẻ đều rất ăn ý mà duy trì hình ảnh người bố ruột của mình như một siêu anh hùng. 

Bọn trẻ nói với A Nặc rằng chỉ cần A Nặc ngoan ngoãn nghe lời dưỡng bệnh, bé có thể đến gặp daddy siêu anh hùng. 

“Chị ơi, chị lấy giúp em cái hộp em để dưới gầm giường với.” 

A Nặc đột ngột nói. 

Thẩm Y Y lập tức nhảy xuống giường, dẫm lên đôi giày da nhỏ, quỳ rạp trên mặt đất, tìm cái hộp dưới gầm giường. 

Cái hộp đó là nơi A Nặc đặt những bức tranh của mình. 

Mặc dù sức khỏe của A Nặc không được tốt, không thể thường xuyên ra ngoài chơi với đám trẻ con, nhưng A Nặc lại rất có năng khiếu hội họa, bé là một họa sĩ nhí rất giỏi, Thẩm Vị Ương còn mở hẳn một buổi triển lãm tranh cho bé, quyên góp được rất nhiều tiền cho quỹ của hội từ thiện. 

“A Nặc, chị mở nó ra được chứ?” 

Cái hộp hơi nặng, Tiểu Y Y không có cách nào lôi nó lên giường được. 

A Nặc gật đầu với cô bé: “Dạ được, chị mở ra đi.” 

Cô bé rất thích A Nặc, chỉ có A Nặc mới có thể luôn gọi mình là chị một cách dịu dàng như vậy. 

Tiểu Y Y kiễng chân lên xoa đầu bé trước khi nhập mật khẩu. 

Mật khẩu là sinh nhật của bốn bé. 

Sau khi mở ra, bên trong có rất nhiều bản phác thảo, tất cả đều do A Nặc vẽ. 

“Em muốn chị lấy cái nào?” 

Mỗi lần Tiểu Y Y lật một trang, cô bé sẽ không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán. 

“Bức nào cũng đẹp hết á. Không hổ là em trai của chị, họa sĩ nhí siêu cấp lợi hại!” 

A Nặc được chị gái khen thì có hơi ngượng ngùng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Chị tìm bức tranh siêu nhân đi. Em mới vẽ mấy ngày trước, chị y tá để ở phía trên cùng cho 

em đó.” 

hȧ?” 

“Tìm được rồi!” Quả nhiên Y Y tìm được ở trên cùng một bức tranh siêu nhân được vẽ theo trường phái trừu tượng vô cùng xuất sắc, nhìn qua cực kỳ đẹp: “Đây là daddy 

A Nặc đỏ mặt gật đầu: “Cái này em vẽ cho daddy, chị nói xem daddy có giống với người trong tranh của em hay không?” 

Thẩm Y Y nhìn bức tranh của A Nặc một cách nghiêm túc. Nhớ lại cảnh tượng vụ nổ đó, khi Lãnh Hoài Cẩn ôm chặt cô bé vào lòng, nhảy từ cửa sổ xuống, cô bé nói với giọng điệu vô cùng tự hào: “Daddy dũng cảm giống người trong tranh đó. Lần trước, lúc daddy cứu chị cũng bay lên giống như thế này.” 

Tiểu Y Y không giống với A Quân trưởng thành sớm, một đứa trẻ bốn, năm tuổi khó lòng hiểu hết được chuyện bắt cóc lần trước. 

Cô bé chỉ nhớ được mỗi đoạn ngắn ký ức ngắn ngủi đó. 

Nghe cô bé nói xong, đôi mắt A Nặc tròn xoe hâm mộ: “Daddy giỏi thật đấy, lần trước daddy biết chị gặp nguy hiểm nên đến giải cứu chị sao?” 

Y Y gật đầu cái rụp: “Đúng vậy, daddy siêu dũng cảm, vô cùng, cực kỳ dũng cảm luôn!” 

A Nặc tò mò hỏi: “Vậy sau khi bay với daddy, chị có hái được ngôi sao nào không?” 

“Hừm, cái này hình như không có.” Tiểu Y Y buồn rầu cau mày, nhưng rất nhanh đôi mắt lại sáng lên: “Nhưng daddy dẫn chị đi biển bơi! Nhưng không có bắt ánh trăng mà đi bắt đồ khốn nạn!” 

Thẩm Vị Ương đem thức ăn đến, đúng lúc nghe được mấy chữ cuối cùng trong cuộc nói chuyện của bọn trẻ: “. ” 

” 

Vốn cô còn lo lắng rằng vụ bắt cóc trước đó sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng Y Y, xong chuyện cô thậm chí còn tìm bác sĩ tâm lý cho cô bé. 

Bây giờ xem ra, trẻ con không hay để trong lòng giống với người lớn như cô. 

Có điều, Y Y rất thích Lãnh Hoài Cẩn. 

Mặc dù sáng nay cô bé đã khóc lóc thảm thiết trước mặt Lãnh Hoài Cẩn, nhưng có thể vừa khóc vừa làm loạn như vậy trước mặt anh cũng coi như là được nuông chiều 

sinh hư. 

“Mommy, đây là A Nặc vẽ cho daddy, em ấy muốn tặng daddy.” 

Sau khi thấy Thẩm Vị Ương đến, Thẩm Y Y cầm bức tranh do A Nặc vẽ, rụt rè nhìn cô. 

Cô bé không thông minh được như A Quân và Tử Niệm, cô bé cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra giữa Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn, cô bé chỉ biết rằng Thẩm Vị Ương không thích anh em họ quá gần gũi với Lãnh Hoài Cẩn mà thôi. 

A Quân cũng nói với cô bé rằng daddy là trùm nhân vật phản diện, nếu cô bé chọn daddy, cô bé sẽ không được ở bên cạnh mommy. 

Cho nên bây giờ, cô bé cũng không biết có nên đưa bức tranh mà A Nặc đã vẽ cho daddy hay không. 

Nhìn thấy bộ dạng ngập ngừng chờ đợi của A Nặc, Thẩm Vị Ương cười nói: “Đương nhiên là được, đây là A Nặc về à?” 

Thẩm Vị Ương đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ, sau đó đi tới bên giường A Nặc hỏi. 

“Mommy có thể xem qua được không?” 

A Nặc gật đầu một cách thẹn thùng. 

Ánh mắt Thẩm Vị Ương dừng lại ở bức tranh A Nặc vẽ. 

Có thể thấy rằng hình tượng của Lãnh Hoài Cẩn trong lòng đứa trẻ vô cùng tốt đẹp. 

Cô vuốt tóc của đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Mommy sẽ đưa bức tranh này cho daddy. Hơn nữa không lâu sau daddy có thể đến thăm con rồi.” 

Cắt không đứt, càng gõ lại càng rối, cô cũng không thể trì hoãn lâu hơn nữa. 

Khi nồng độ hormone của Lãnh Hoài Cẩn đạt giá trị bình thường, cô phải tìm cách thuyết phục anh ghép tủy cho A Nặc. 

Trong khoảng thời gian hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của cô là tìm ra vị trí của xã hội đen, giải cứu A Quân khỏi nơi đó. 

Đối với người đàn ông nhẫn tâm với máu thịt của mình như Lãnh Hoài Cẩn, nhất định cô phải mang bọn nhỏ hoàn toàn rời xa anh. 

Tuy nhiên, trước mặt A Nặc, cô vẫn phải duy trì hình tượng người cha tốt của anh, kể cho bé biết một vài chuyện về Lãnh Hoài Cẩn, cho bé biết Lãnh Hoài Cẩn lợi hại 

như thế nào. 

Ngoài việc là tên đàn ông tồi tệ trong chuyện tình cảm, những khía cạnh khác Lãnh Hoài Cẩn vẫn cực kỳ xuất chúng. 

Sau khi cùng bọn trẻ cơm nước xong xuôi, cô phải quay lại công ty, ôm lấy A Nặc hôn tới hôn lui rồi mới bằng lòng buông tay rời đi. 

Nhưng khi cô kéo bàn tay nhỏ bé của Y Y ra ngoài, gọi điện thoại cho Mộ Thanh Hoan bảo cô ấy tới đây, cô lại phát hiện mắt cô ấy có hơi sưng. 

Thẩm Vị Ương còn chưa kịp hỏi chuyện, cô ấy đã tiến lên ôm chặt lấy cô: “Vị Ương, cậu nói xem, sao tớ lại khổ như vậy chứ?” 

Thẩm Vị Ương vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, an ủi. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận