Lọc Truyện

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Đột nhiên giảm tiền vốn gấp mười lần? Chuyện này quá đáng quá rồi. 

Thẩm Vị Ương nhíu mày, đứng dậy khỏi chỗ nói với Tiểu Ngải: “Cô giúp tôi trông Y Y một chút, tôi đi phòng tài vụ xem chuyện là thế nào.” 

Mỗi một bộ phận đều có phòng tài vụ riêng, nhưng nơi cấp phát ngân sách cuối cùng vẫn là phòng tổng hợp tài vụ trực thuộc Hội đồng quản trị của Tập đoàn tài chính 

Lãnh Thị. 

Có lẽ người ở đó nói thế vì không hiểu được tình hình, cho nên đã rút tiền vốn đến mức này. Nhưng cũng có một khả năng, đó là người yêu cầu rút vốn đang cố ý gây khó khăn với bộ phận họ, thậm chí còn có thể đang nhằm vào cô. 

Trực giác của Thẩm Vị Ương không sai, quả nhiên lúc cô tới phòng tài vụ đã thấy Lạc Miểu, bảng tên đặt trên bàn cô ta là “Trợ lý đặc biệt của Chủ tịch“. 

“Giám đốc Thẩm, sao cô tới đây vậy?” 

Thấy cô vào tới, Lạc Miểu ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi cô. 

“Huy Chương Vinh Quang sắp ra mắt bản thử nghiệm, chắc hẳn gần đây phòng các cô rất bận nhỉ, sao cô có thời gian rảnh tới tìm tôi nói chuyện thế?” 

Nhìn thấy Lạc Miểu, Thẩm Vị Ương đã đoán được gần như toàn bộ mọi việc. Chẳng trách lúc trước chủ Lý nói cô ta dựa vào bà cụ Lãnh mới có thể trở thành vợ chưa cưới của Lãnh Hoài Cẩn, bây giờ còn làm luôn trợ lý đặc biệt của chủ tịch. E rằng hôm này dù Lãnh Hoài Cẩn ở đây cũng chưa chắc có thể phản bác cô ta, không ngờ bà cụ tính tình kỳ lạ đó lại thích người như Lạc Miểu. 

“Tôi không tới nói chuyện phiếm với cô.” Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn cô ta, cất giọng điệu nghiêm túc để giải quyết việc công: “Chi phí phòng tài vụ phát cho bộ phận 

chúng tôi quá ít, tôi tới xin cấp phát thêm.” 

“Cô xin ư?” Lạc Miểu như nghe thấy chuyện vô cùng nực cười, cô ta buồn cười nhìn Thẩm Vị Ương: “Giám đốc Thẩm coi trọng bản thân quá rồi đấy. Dựa vào cái gì cô xin thì chúng tôi phải đồng ý, cô coi cô là cô Lãnh, có thể tùy ý quyết định tiền vốn của tài chính Lãnh Thị sẽ đi về đâu sao?” 

Lạc Miểu nói xong lại thêm một câu: “Ồ, tôi quên mất, lúc cô còn là cô Lãnh cũng không có quyền nhúng tay vào việc quản lý hành chính của tài chính Lãnh Thị, càng chưa nói tới bây giờ tôi đã trở thành trợ lý của chủ tịch rồi.” 

“Cho nên con người ấy mà, đừng tùy tiện bước vào phạm vi không thuộc về mình, nếu không chẳng phải tự mình làm mình khó xử sao?” 

Cô ta nói móc nói mỉa, nhưng Thẩm Vị Ương lại không hề có vẻ tức giận, ánh mắt nhìn cô ta như thể nhìn một con tôm tép nhãi nhép. Cô đúng mực với cô ta: “Bất kể là Lãnh Hoài Cẩn hay là bà cụ Lãnh làm chỗ dựa cho cô, thì cô cũng không có quyền ngăn cản sự phát triển của công ty.” 

Lạc Miểu vẫn vẫn cười khẩy với vẻ giễu cợt: “Ngăn cản sự phát triển của công ty sao? Có phải cô Thẩm có hiểu lầm gì với tài chính Lãnh Thị chúng ta không? Gần đây 

tài chính Lãnh Thị chúng ta đang mở rộng hạng mục mới, còn đang nghiên cứu 5G, còn các dự định quan trọng, dự án nào của công ty mà không cần tiền, rồi có dự án nào mà không kiếm được tiền như trò chơi con gà bậc tiểu học của cô Thẩm chứ.” 

Thẩm Vị Ương không ngờ việc kinh doanh của tài chính Lãnh Thị phức tạp đến vậy. Nhưng một gia đình dòng dõi danh giá giàu có như nhà họ Lãnh vốn cũng kiếm tiền chủ yếu dựa vào đầu tư mạo hiểm, gặp được thứ có hứng thú sau đó sẽ đầu tư cả đống sản nghiệp lớn cũng rất bình thường. 

“Vậy Tổng giám đốc Lãnh cũng đồng ý việc cô rút còn năm triệu sao?” 

Thẩm Vị Ương không giận mà nghiêm túc nhìn thẳng Lạc Miểu, khiến cho Lạc Miểu chợt chột dạ, lập tức cả giận cứng cổ nói: “Chuyện nhỏ như vậy, tôi là trợ lý đặc biệt của chủ tịch có quyền tự quyết định, không cần làm phiền tổng giám đốc Lãnh bằng những chuyện vặt vãnh không đáng nói này.” 

Thẩm Vị Ương nhìn chằm chằm đến mức cả người Lạc Miểu rùng mình, cuối cùng cô ta mất kiên nhẫn, nổi giận nói với cô: “Không có chuyện gì thì lui xuống trước đi, ở 

đây không phải chỗ cô nên tới, làm tốt việc cô nên làm, đừng can thiệp vào bất cứ quyết định nào của lãnh đạo.” 

Thẩm Vị Ương: “ 

” 

Nghe nói Lạc Miểu này là sinh viên tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng nước ngoài, vậy mà chỉ số thông minh chỉ thế này thôi sao? 

Cô cũng lười nói nhiều với cô ta, lập tức ra ngoài, sau đó gọi ngay cho Lãnh Hoài Cẩn, nói rõ ràng tình hình bên này với anh, nói xong còn mỉa mai: “Tổng giám đốc Lãnh tính toán cho kỹ rồi hãy quyết định, đừng nghĩ tôi cần nhiều tiền vốn như vậy là vì cho vào túi riêng của mình.” 

Lúc ban đầu, Lãnh Hoài Cẩn đã dự định làm trò chơi Huy Chương Vinh Quang trở nên nổi tiếng, trên dưới công ty cũng đều rất coi trọng. Nhưng lúc này nghe thấy Lạc 

Miểu đột nhiên xuất hiện gây phiền phức, tâm trạng anh cũng rất khó chịu. 

Lúc anh định gọi cho Vệ Trạch, bảo anh ta đi xem thử chuyện thế nào thì chú Lý đã bước vào trước: “Cậu chủ, phía bà chủ gọi tới nói tối nay bà chủ muốn tới ăn cơm, 

bảo cậu chuẩn bị cho tốt. Cô Thẩm và cô nhỏ đều có mặt, tốt nhất là bảo cô Thẩm chuẩn bị bữa tối cho bà chủ.” 

Mặc dù biết tin Thẩm Vị Ương chuyển vào sẽ nhanh chóng truyền đến phía bà nội, nhưng Lãnh Hoài Cẩn không ngờ bà sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa còn không hề che giấu ý nghĩ muốn làm khó Thẩm Vị Ương. 

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nhìn chú Lý, nói: “Bảo má Phàn làm một ít món bà nội thích ăn là được.” 

Anh sẽ không để Thẩm Vị Ương khép nép nhún nhường, cố gắng lấy lòng đi hầu hạ ai nữa. Bốn năm trước Thẩm Vị Ương hiểu chuyện hiền lành như vậy, bà nội cũng coi như không thấy, luôn lạnh lùng, hà khắc với cô. Nếu đã làm gì cũng sai, vậy thì làm thế nào cũng đều không sao. 

Chủ Lý đề nghị nói: “Hay gọi nói trước với mợ?” 

Quan hệ của Thẩm Vị Ương và bà chủ không được tốt. Trước đây là vì cô vẫn còn là vợ của Lãnh Hoài Cẩn nên không có cách nào, bây giờ cô ngoài đứa con thì đã 

không còn có bất cứ quan hệ nào với anh, cho nên càng không quan tâm bà cụ nghĩ gì về cô. 

Cô không thèm để ý bề trên cũng có nghĩa đã không quan tâm anh như trước, chỉ cần Lãnh Hoài Cẩn nghĩ đến điều này thì cảm giác đầu rất đau. 

Anh nói với chủ Lý: “Chủ gọi nói với cô ấy một tiếng đi, tiện hỏi cô ấy có về không.” 

Cô không về cũng tốt, anh cũng không muốn lại thấy dáng vẻ chịu đựng uất ức như bốn năm trước. 

Sau khi chú Lý rời đi, một lúc sau Vệ Trạch cũng tới: “Tổng giám đốc Lý, vẫn chưa có tin của anh ta, hôm đó có phải anh đã nhìn nhầm không?” 

Vẫn chưa tìm được sao? 

Lãnh Hoài Cẩn hơi nhíu mày: “Tôi không thể nhìn nhầm được. Hôm đó lúc tôi với Vị Ương đến đập chứa nước đã nhìn thấy một bóng người vội vàng rời đi ở kho hàng. Tôi có thể khẳng định người đó chính là anh ta.” 

Thậm chí người gây ra vụ nổ kia cũng là anh ta, chỉ là Hà Sở có biết người cùng tính kế với mình là anh ta không thì rất khó nói. 

Người đã chết nhiều năm bỗng nhiên lại xuất hiện trong một vụ nổ như âm hồn, Vệ Trạch cảm giác da đầu tê dại: “Nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được anh ta, một người đã chết sao có thể sống lại chứ?” 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận