Lọc Truyện

Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Joy đang trong độ tuổi bập bẹ tập nói, mà Nguyệt Minh lại là lần đầu trong đời nuôi dạy một đứa trẻ, hai cá thể ngập tràn tính hiếu kỳ lại chẳng chút kinh nghiệm va vào nhau, hứa hẹn sẽ gây ra rất nhiều điều từ thú vị đến dở khóc dở cười, ví dụ như ngay lúc này, khi đang bye bye Gia An đi làm:

- Joy cục cưng có yêu cô An không nè?- Gia An khuỵu người xuống, mặt đối mặt với Joy, cười thật ngọt ngào, tay véo nhẹ má phúng phính của bé.

- Coáaaaaaaa...- Joy cục cưng giơ tay làm động tác hân hoan rồi nhào vào lòng Gia An.

- Wow, cô An cũng yêu Joy. Yêu Joy nhất.- Gia An bế Joy lên.

- Hừm...

Vì Gia An cười tít cả mắt nên người yêu của nàng aka Selina Hoàng Nguyệt Minh lại bĩu môi, hết sức bất mãn, rõ ràng là hai cục cưng của mình đang nói lời yêu thương nhau, nhưng cảm giác chua tận tâm can này là sao đây?

- Joy có thương dì Nguyệt không nè?- Gia An thấy người yêu giận dỗi, liền nâng Joy lên ngang tầm mắt Nguyệt Minh. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Joy cục cưng không trả lời.

- Joy có yêu cô An không?- Gia An hỏi lại Joy, sợ bé đang mất tập trung.

Joy lần này ngoài đáp "Coáaaaa" rất to ra còn gật đầu chắc nịch.

- Thế Joy có yêu dì không?- Nguyệt Minh nắm tay nhỏ của Joy, đầy trông chờ.

Joy tặc lưỡi rõ to, không thèm trả lời.

- Joy...- Nguyệt Minh mếu méo nhìn Joy bằng ánh mắt van xin, lại tự an ủi mình,- Chắc Joy không hiểu mà đáp bậy bạ thôi chị nhỉ?

- Vậy để chị hỏi câu khác.- Gia An nhìn Nguyệt Minh đầy cảm thông.- Joy có yêu da da không?

- Coáaaaaa...- Joy rất nhanh đáp.

- Joy có yêu Gia Gia (cách Joy gọi Gia Minh) không?- Nguyệt Minh đầy cay đắng hỏi tiếp.

- Coá!!!!- Joy vỗ tay, vui vẻ đáp.

Nguyệt Minh hừ một tiếng, thì ra là hiểu mà không thèm ngó đến cô, được rồi, cô sẽ không chịu thua đâu!

Cô quyết tâm bằng mọi giá phải lấy được chữ "Coá" từ Joy cục cưng, cháu ruột của mình, không yêu mình thì yêu ai!?

- Joy có yêu cô An không?

- Coáaaaaa.

- Joy có yêu da da không?

- Coáaaaa.

- Joy có yêu Gia Gia không?

- Coáaaaaa...aaaaa...

Nguyệt Minh nhíu mày, khẽ cười đầy "nham hiểm" bằng cách hỏi để Joy liên tục nói có, chắc chắn bé con sẽ bị liệu mà nói yêu cô thôi!

Sao cô có thể thông minh như vậy cơ chứ!?

Trứng mà đòi khôn hơn vịt sao?

Dù sao Hoàng Nguyệt Minh này cũng trải đời hơn Joy tận 28 năm trời đó nha!

Tổng giám đốc tiếp tục hỏi Joy thêm mấy lần, lặp đi lặp lại, bé cũng chăm chỉ đáp liên tục.

Gia An có chút hết nói nổi hai dì cháu nhà này, Joy trẻ con không nói, em người yêu cũng trẻ con không kém...

- Thế Joy có yêu dì không?- Nhận thấy thời cơ đã chín mùi, Nguyệt Minh liền tung đòn.

- Hông...

Nguyệt Minh đâu có ngờ bé đã "lên giáp phản dame", định gài Joy cục cưng-thần đồng sao?

Mơ đi!

- Hông hông hông hông hông...-Joy như sợ Nguyệt Minh nghe chưa rõ mà nhẫn tâm lặp lại thêm một tràng dài phía sau.

Sau câu trả lời này, Nguyệt Minh chính thức bay màu, cạn cả lời, khô cả nước mắt.

Khổ nhất là Gia An, phải nén cười đến run cả vai.

- Được rồi, Joy đùa một chút thôi mà. Joy tất nhiên là rất yêu em rồi.

Vì người yêu đã đứng hình nên Gia An bèn giao Joy cho bảo mẫu bế, Nguyệt Minh vẫn tỏ ra giận dỗi, bĩu môi, hết sức bất mãn. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.



- Không hề, cháu nó không hề yêu em chút nào.

Gia An quay sang vẫn thấy em người yêu đang lẩm bẩm, nàng cười khì một tiếng, tiến lại nắm lấy cánh tay lành lặn, chân nàng hơi nhón lên, đặt lên má của Nguyệt-giận dỗi-Minh một nụ hôn.

- Vậy chị yêu em, được chưa? Yêu thay cả phần của Joy, đừng dỗi nữa, mới sáng sớm thôi.

- Không, vẫn dỗi á.

Gia An vốn tưởng thế này đã dỗ được rồi, nhưng không, bạn lớn vẫn không vui cho lắm. Nàng lắc đầu bó tay, chủ động hôn luôn vào má còn lại của cô, rồi kết thúc bằng một nụ hôn trên môi.

- Thôi đừng dỗi, chiều chị về mua đồ chơi cho hai dì cháu nha.- Gia An phì cười, cứ có cảm giác như mình đang nuôi tận hai đứa con.- Mua bộ tính toán cho Joy và mua mẫu mèo bông mới nhất cho em.

Nguyệt Minh sau khi được người yêu dỗ ngọt, tươi như hoa vẫy tay theo cho đến khi xe nàng đi mất, cô mới quay sang, vênh mặt với chính cháu mình.

- Thấy chưa, cô An yêu dì nhất ó, Joy thứ hai thui!

Nguyệt Minh nào có ngờ tiểu phẩm hài này của cô đã lọt vào mắt hai "ông già vợ", Ralph quay sang nhìn Gia Minh, gương mặt lo lắng.

- Thế An nó phải chăm hai đứa con nít luôn hả anh? Rồi đứa nào lớn đứa nào nhỏ?

Màn cạnh tranh của hai đứa con gái của Gia An đâu dễ dàng gì mà trôi qua, Joy vốn đã cứng, Nguyệt Minh lại càng thêm nhây.

Nếu Joy mà biết nói, bé hẳn sẽ đuổi Nguyệt Minh đi làm và trả lại khoảng trời riêng cho bé, bà dì già dạo này sao rảnh rỗi thế, cứ giành chăm bé cả ngày thay phần bảo mẫu!?

Chăm thì im lặng mà chăm, bé tè thì lau, bé ị thì chùi, bé đói thì pha sữa là được rồi, mắc gì cứ bắt bé phải đấu trí, dùng mọi cách để bắt bé nói "Cóa"!?

Nguyệt Minh ngồi ở góc nhà, hết tự hỏi trời lại hỏi đất, rằng mình yêu thương Joy như vậy, chấp nhận cho cháu cưng vẽ từ tay lên tới mặt đến nỗi bị ba vợ gọi là Clown luôn nhưng vẫn không có được sự sủng ái từ cháu cưng là tại sao?

Hay cô làm chưa tốt?

Cô thế này mà còn chưa đủ tốt sao?

Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh uất ức nhìn sang Joy cục cưng đang say mê bộ đồ nghề bác sĩ mà Gia An mua cho. Bé cưng để Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang số thứ tự bao nhiêu không rõ nằm trên sàn, dùng ống nghe đặt lên bụng tròn của mèo bông.

Trẻ nhỏ lứa tuổi này đang cố gắng học hỏi và bắt chước người lớn, những gì bé học hôm nay đều bắt nguồn từ những ngày Nguyệt Minh nằm viện, bé được giao cho bác sĩ Hà chăm. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Joy nói gì đó với mèo bông, con mèo đương nhiên không đáp. Bé cau mày có chút khó chịu, cầm ống tiêm đâm phập vào bụng của Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang.

Nguyệt Minh ở trong góc, mắt trợn trắng, khóe miệng giật giật:...!?

Sao cô cảm giác bụng mình đau quá vậy?

Nhất định sau này ngoài không cho Joy làm ca sĩ ra thì cũng tuyệt đối không cho bé làm bác sĩ, nếu không thì gia tộc họ Hoàng cùng T Group chắc chắn sẽ hoàn toàn sụp đổ, rơi vào vòng lao lý mất...

Joy chơi với mèo bông mãi cũng chán, đảo mắt về phía Nguyệt Minh, chỉ là ánh mắt trẻ con mà lại khiến lòng cô nhộn nhạo, cảm giác này thật là nguy hiểm, quá sức nguy hiểm!

Trực giác cho cô biết có chuyện không lành sắp xảy ra...

- A, ba bà bá ba...- Đúng như dự đoán, Joy một tay cầm kim tiêm, một tay cầm dao phẫu thuật đi đến gần Nguyệt Minh.

Hình ảnh này qua mắt Nguyệt Minh liền được trào phúng thành sát nhân hàng loạt đang nhắm vào con mồi của mình, cô suýt khóc thét, đồ chơi gì mà nguy hiểm quá!?

Không được, nhất định phải kiến nghị với Gia An thôi!!!

Nguyệt Minh lết lết dưới mặt sàn, Joy càng tiến bước ép cô dồn vào chân tường.

- Dì sẽ không bắt con nói yêu dì nữa, con... con bỏ dao xuống đi...- Nguyệt Minh run rẩy.

Joy khựng lại, mắt hơi đảo qua lại như thể đang suy nghĩ, lại cười rộ lên.

- Coáaaaa.

Nguyệt Minh:...

Joy bỏ dao và kim tiêm xuống, nhào vào lòng Nguyệt Minh mà liên tục nói "Coá".

Nguyệt Minh dường như ngộ ra cái gì đó, tay trái ôm Joy vào lòng.

- Thế con có yêu dì không?

- Coáaaaaaa.

- Có yêu thật không?

- Coáaaaaa!

- Ỏ, dì cũng yêu con nữa.

Thế là Nguyệt Minh đắm chìm trong tình yêu, ngoan ngoãn nằm xuống theo ý muốn của cháu cưng.

Joy nhếch môi một cái, thương vụ đầu đời không ngờ lại đơn giản như vậy, tay trái bé cầm kim, tiêm tay phải bé cầm dao đồ chơi, thật thành thục dùng dao hất một góc áo bà dì già lên, lộ ra một mảng da thịt mềm mại...

Nguyệt Minh nằm ngửa trên sàn, ánh mắt mông lung nhìn trần nhà trắng toát một mảng.

Joy cục cưng đang chơi đùa với chiếc bụng mà bác sĩ An cất công nuôi cho béo tốt của cô. Bé cưng dùng dao với kim tiêm chọc chọc mãi cũng chán, cảm thấy cái bụng mềm mềm trắng này khi đánh bằng tay bỗng thú vị đến lạ, quyết định vỗ cho cái bẹp.

Không như những đứa trẻ khác, dưới sự hướng dẫn tận tình (?) của người dì tên Băng nào đó, Joy cảm âm rất tốt, đánh theo một nhịp điệu cố định, không chút tùy hứng mà đầy nghệ thuật...

Tổng giám đốc định thở dài trong sự bất lực, nhưng lại nhận được nụ cười của Joy, thôi thì đánh đổi như vậy cũng được, cô cũng đã nắm được chút ít hiểu biết mới về cháu cưng, bé sẽ deal khi được giá!

- A a...

Joy cục cưng đang đánh vào bụng của Nguyệt Minh chợt khựng lại, bé nhấc bàn tay nhỏ rời khỏi vùng bụng từng trắng ngần, lúc này đã có một mảng màu đỏ, trong phút chốc, hình ảnh Gia An hiện lên trong đầu bé.

"Joy cục cưng ở nhà không được ăn hiếp dì Nguyệt nhé!"

Joy nuốt ực một cái, sau đó liền cúi người hôn vào bụng bà dì ngốc một cái rõ kêu.

Nguyệt Minh còn đang thẫn thờ ngay lập tức bị lôi về thực tại:!!!

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy bé cưng chủ động gối đầu lên tay trái của cô, ôm chặt lấy cô, hai mắt long lanh.

Nguyệt Minh như bay lên chín tầng mây vì đột nhiên được cháu cưng yêu thương một cách thần kỳ thế này, cô cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ cho bé, làm trống người cho Joy chơi, làm ngựa cho Joy cưỡi, hái sao hái trăng xuống cho Joy...

Joy muốn làm bác sĩ cũng được!

Chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất thế giới nha!!!

Dù Joy không giỏi dì Nguyệt cũng sẵn sàng trải đường hoa cho bé đi!

Ngược lại, Joy nằm trong lòng dì Nguyệt ngốc nhưng đầu không ngừng suy nghĩ, mong bà dì sẽ không mách với Gia An rằng lúc ở nhà đã bị bé bắt nạt...

Trẻ con cả thèm chóng chán, nằm với Nguyệt Minh một chút, Joy cục cưng lại bật dậy, quay về với núi đồ chơi mang từ nhà cũ sang, sắp xếp các khối màu giống nhau cùng một chỗ, ấn vài phím đàn piano đồ chơi mà Hạ Băng tặng, xong lại lôi bộ sưu tập Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang của dì Nguyệt ngáo ra đánh đập, thậm chí là cưỡi lên lưng...

- Joy có yêu dì không?

Joy lười trả lời, chẳng thèm để mắt, bởi vì bây giờ bé không cần dì Nguyệt ngốc nữa.

Nguyệt Minh dù bị bơ nhưng nhìn cháu cưng tự chơi đầy năng động, khoé môi vô thức vẽ ra một nụ cười, cầm lấy điện thoại chụp một bức ảnh của Joy rồi gửi cho chị người yêu đang bận ở bệnh viện, nhân tiện khoe luôn với dì Hân với dì Băng. Sau đó, Tổng giám đốc đẩy cửa kính thông với vườn sau ra, hít vào một ít khí trời, cảm thấy thời tiết hôm nay khá đẹp, liền muốn dắt Joy ra công viên dạo chơi một chút.

- Joy có muốn ra công viên chơi không?

Hai mắt Joy liền sáng rực, tiện tay quăng Hoàng Gia Nguyệt Quang số nào đó cùng bình sữa rỗng sang một bên.



- Coá coá...

Cục cưng chập chững chạy lại, dùng vòng tay nhỏ ôm lấy chân Nguyệt Minh, ngẩng mặt nhìn cô bằng đôi mắt long lanh nhất có thể.

- Thế Joy có yêu dì Nguyệt không?- Cô lặp lại câu hỏi quen thuộc.

- Cóa cóa cóa!

Nguyệt Minh hài lòng, đưa tay xoa xoa đầu Joy một cái rồi hơi cúi người, chìa tay ra. Joy cục cưng rất hiểu ý đặt bàn tay mũm mĩm lên tay Nguyệt Minh.

Thời tiết buổi chiều dễ chịu vô cùng, lại thêm điểm cộng cực to của các tiểu khu biệt lập chính là không gian sinh hoạt trong lành. Công viên ở đây so với nơi Nguyệt Minh từng sống rộng hơn nhiều, mà mật độ dân cư lại tương đối ít, bởi kế hoạch quy hoạch của chủ đầu tư đặt sự sang trọng lên hàng đầu, chủ nhà ở đây đều phải thuộc đối tượng giàu có, những căn nhà nằm xa nhau, tạo sự riêng tư nhất định.

Joy đã lâu mới được ra ngoài chơi, lại mới chuyển nhà, liền như cá gặp nước, cười tươi hơn cả hoa, tay vỗ liên tục đầy phấn khích, thậm chí còn hét lên thật to khi thấy khu vui chơi dành cho trẻ em.

Để giữ sự riêng tư đúng mực nhất cũng như tránh gây cho Joy cục cưng cảm giác khó chịu, các vệ sĩ hiểu ý liền tụe giác ẩn mình.

- A....- Joy phi thẳng đến một hố cát thật to, mặc cho những bước chân không vững có thể té bất cứ lúc nào.

Nguyệt Minh nhìn đám cát trắng dưới chân, theo lời Ralph giới thiệu thì đây hoàn toàn là cát biển được chủ đầu tư tốn không ít công sức mang về. Nguyệt Minh là một người ưa sạch sẽ, cát lún vào giày khiến cô khá khó chịu, nhưng khi thấy Joy phấn khích nghịch cát thì bao nhiêu khó ở đều tan theo làn gió xuân vừa mơn trớn chơi đùa cùng tóc cô.

- Joy, không được ăn cát!- Nguyệt Minh thấy cục cưng bốc một mớ cát trắng đưa lên liền cảnh giác.

Joy thẳng tay ném cát vào không trung, nhìn từng hạt cát bay bay trong gió cười đến thích thú. Nguyệt Minh thở dài, không hiểu được các cháu nhi đồng. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Đồ chơi xúc cát được đặt rải rác khắp nơi, Joy cục cưng phát hiện một cái xẻng đỏ rực, lon ton lại gần muốn lấy lên xem thứ bắt mắt này là gì. Nào ngờ, Joy sắp chạm tay vào thì một đứa nhóc lớn hơn đã từ đâu ào tới giành lấy trước, ngay cả Nguyệt Minh ngồi trên ghế cách đó không xa cũng không phản ứng kịp.

Joy đứng hình, có chút hoang mang, cần thời gian để loading, khi não kịp phân tích thì bé mới chuyển điểm nhìn lên đám nhóc đối diện. Trước mặt Joy cục cưng là hai đứa con nít, đứa lớn cỡ 5-6 tuổi gì đó, đứa nhỏ chắc chỉ hơn bé một chút và cũng chính nó là đứa giật cái xẻng lên, mặt còn hất lên trời đầy vẻ ta đây.

Joy bị người ta hớt tay trên thì có chút không cam lòng, nhưng mà bé không thèm quan tâm đến cái lũ tầm thường này, liền quay đi lấy đồ chơi khác, một trái banh bảy sắc cầu vồng đầy bắt mắt. Nhưng ngay lúc Joy định ôm banh vào lòng, thì lại bị hớt tay trên lần nữa.

- Nói cho mày biết, đồ chơi khu này là của tụi tao.

Gì đây!?

Khóe môi Nguyệt Minh giật giật, còn có cả "côn đồ" tranh địa bàn?

Đừng khinh thường Joy cục cưng, tuy mới 1 tuổi rưỡi nhưng bé lúc này đã có khả năng hiểu được ngôn ngữ, dù vậy, cách đáp trả vẫn còn khá hạn hẹp do chưa thể nói được nhiều.

Joy là con cháu nhà họ Hoàng, gia tộc mấy đời dẫn dắt T Group hùng mạnh, lại thêm có bác sĩ Gia An ở bên đầy chu đáo trong cách nuôi dạy trẻ, tất nhiên, bé con biết ngay lũ nhóc miệng còn hôi sữa này là muốn kiếm chuyện. Joy khinh thường, chẳng thèm cho bọn nó một ánh mắt, quay ngoắt người rời đi định lấy một chiếc xe tải đồ chơi.

Quá tam ba bận, nhìn thấy Joy lần nữa bị giật đồ chơi, Nguyệt Minh vốn chẳng muốn chen vào chuyện của đám con nít cũng phải đứng dậy.

Chỉ là, cô còn chưa kịp đi tới thì Joy cục cưng đã hét lên, tiếp sau đó không biết lấy sức đâu ra mà xô đứa nhóc tranh đồ chơi kia ngã lăn quay ra đất trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người...

Mà Nguyệt Minh chắc chắn là người ngạc nhiên nhất, cái thói giang hồ này chỉ có thể là do nhỏ bạn thân tên Băng nào đó dạy rồi!

Hừ, cánh tay của cô cũng là vì bị nàng xô ngã mà ra nông nỗi này đây...

- Mày...

Đứa lớn quăng đồ chơi trên tay ra, định lao vào Joy thì ngay lập tức bị Nguyệt Minh nắm lấy cổ áo, kéo lại.

- Này, không được gây gổ đánh nhau.- Nguyệt Minh tuy đang bị gãy một tay, nhưng vẫn thừa sức kéo đứa nhỏ này ra chỗ khác.

Các vệ sĩ thì còn đang đắn đo không biết có nên xen vào không, dù gì... à ừm... cũng là một đứa con nít...

- Tránh ra đi, bà già thọt tay.- Đứa lớn vùng vẫy, tay đánh vào người Nguyệt Minh.

Không may, bị động đến cánh tay bó bột, Nguyệt Minh bất ngờ nhíu mày một cái.

Thật tình, đứa nhỏ mới tí tuổi đã hỗn láo như thế này sao!?

Xem ra lũ trẻ ranh này bị ba mẹ dạy cho hư rồi, đó là lý do cô không thích con nít, trừ cháu cô.

Nguyệt Minh hít một hơi, cố bình tĩnh, thầm niệm chú không được chấp nhất với tụi trẻ con, cô chỉ muốn đưa Joy rời khỏi đây, khỏi tranh giành, trực tiếp về mua đứt cả khu là được!

Nhưng thấy "bà già" bị ức hiếp, trong lòng Joy không phục, cho dù có bị ức hiếp, cũng nên là bé ức hiếp Nguyệt Minh, bé không cho phép bất cứ ai được làm tổn thương dì Nguyệt của bé...

Tuy bé luôn khó ở với dì Nguyệt ngốc, nhưng thật ra bé rất yêu rất yêu dì Nguyệt ngốc của bé!

Joy không có vừa, trực tiếp vớ lấy một món đồ chơi dưới đất, chọi thẳng vào đứa lớn.

Đứa lớn gào lên "A" một tiếng, đứa nhỏ định lao vào bênh vực thì liền bị Joy cục cưng hất cát vào mặt khiến nó phải nhắm tịt mắt, tiếp đến là oà khóc.

Nguyệt Minh lúng túng, nói thật, cô nhìn bọn trẻ này không vừa mắt nên cũng thầm khen ngợi hành động của Joy, nhưng với tư cách một người trưởng thành, không thể nào cô lại đi ăn thua với trẻ con được!?

Mà cô cũng không muốn Joy sau này vẫn tiếp tục hành xử bạo lực...

Nguyệt Minh định dắt cháu rời đi, thì đứa lớn từ đâu lấy ra một chai nước ngọt muốn hất về phía Joy. Cô không nghĩ được nhiều, trực tiếp khuỵu chân xuống che chở cho cục cưng, hứng trọn chai nước ngọt vào người.

Thấy dì Nguyệt bị tổn thương, Joy hăng máu đẩy Nguyệt Minh đang thất thần ra rồi dùng hết sức bình sinh lao vào, dùng lấy cái chiêu bé hay làm với Gia An, đó là "Bám víu". Joy bám thẳng vào người thằng nhóc lớn, sau đó trực tiếp dùng hàm răng sữa sắp đủ đầy của mình cắn một phát, quyết không buông.

Nhóc con bị cắn vào tay, đau điếng la hét ỏm tỏi, nhưng nó càng vùng vẫy thì lực cắn càng mạnh, cảm giác như mảng thịt như sắp rách ra khỏi tay.

Nguyệt Minh nhìn mặt trận hỗn loạn, đứa nhỏ xấc xược lăn đùng ra đất khóc vì cát vào mắt, đứa lớn láu cá thì bị Joy cắn chặt không buông, cô không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, không nói nên lời.

Các vệ sĩ lúc này chịu không nổi nữa, trận chiến này không còn ở mức độ con nít chơi đùa nữa, họ liền đi tới, tách đám nhóc ra.

Nguyệt Minh nắm tay Joy, ánh mắt có chút thất thần nhìn về cục diện sau hỗn loạn, đứa nhỏ mắt mở không ra, đứa lớn thì tay bị cắn đến chảy máu.

Toang rồi!

Vâng, đúng là toang thật...

Khi hai dì cháu lấm lem về nhà, Nguyệt Minh còn chưa kịp bí mật đưa Joy đi tắm rửa sạch sẽ để xoá dấu vết thì đã thấy Gia An dừng xe trước cổng nhà.

Nguyệt Minh:!!!

- Ủa? Hai dì cháu làm sao vậy?

Gia An từ trong xe đi ra, không khỏi trợn mắt khi nhìn thấy Nguyệt Minh lấm lem, áo thun trắng loang lổ vệt nước màu, còn Joy thì mặt mày ửng đỏ, những sợi tóc ngắn ngủn dựng thẳng đứng lên.

Nguyệt Minh còn chưa kịp giải thích, thì đã có người nói thay.

- Còn sao nữa? Là ăn hiếp con nhà tôi? Các người có ăn học gì không vậy? Ỷ lớn hiếp nhỏ đến nỗi thằng bé nhà tôi bị cắn chảy máu à?

Một người phụ nữ thoạt nhìn ngoài 60, hơi béo, đang dắt tay hai đứa nhóc xấc xược kia đi về phía nhà của Gia Minh, vừa đi vừa lớn tiếng quát mắng kẻ gây ra thương tích cho hai đứa cháu cưng của bà.

- Sao vậy Ann? Về rồi không vào nhà con?- Đúng lúc này Ralph đi ra, thấy trước cửa đông vui liền hỏi.- OMG? Joy baby, Sel honey... What's wrong?

Ralph hơi bất ngờ về trạng thái của hai dì cháu, chẳng phải chỉ ra công viên chơi thôi sao?

Sao lại thê thảm như vậy?

- Bác gái à, trước hết mong bác bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, trước mặt trẻ con chúng ta không nên lớn tiếng.

Gia An nhẹ nhàng nói chuyện, nhưng người đàn bà vẫn cứ thế chua ngoa.

- Nói là nói thế nào? Mấy đứa nhỏ đánh nhau tôi không nói, cô người lớn cũng không biết ngăn à?- Nói xong, bà chỉ thẳng vào mặt Nguyệt Minh.- Người không có học thức mà vào khu này sống được à?

- Này, chỉ tay vào mặt người khác là bất lịch sự lắm đấy.- Ralph vừa ra, tuy chẳng hiểu gì nhưng thái độ này đúng kiểu ông ghét nhất.

- Thì sao? Thì sao? Tôi cứ chỉ thì sao?- Bà ta vẫn chỉ ngón tay thẳng mặt Joy.



- Chị gái à, chị hẳn mới tới nơi này nhỉ? Con trai hay con gái chị rước chị từ quê lên đúng không?- Ralph không vừa mắt, bao nhiêu năm sống ở đây, lần đầu ông thấy một cư dân bất lịch sự như vậy.

- Daddy, bình tĩnh ạ.- Gia An kéo Ralph lại, sau đó nàng nhìn sang Nguyệt Minh.-Em có thể giải thích chuyện này không?

Nguyệt Minh hít một hơi thở dài, lại bắt gặp ánh mắt của Joy cục cưng long lanh lên, cô rất muốn bế bé con, nhưng tay không cho phép điều đó. Trước thái độ không tốt của người đàn bà này, Joy hẳn đang rất sợ hãi. Hơn hết, Nguyệt Minh sợ Joy bị ảnh hưởng bởi những điều xấu xa, cô nắm tay bé đưa đến cho Ralph.

- Daddy bế Joy vào trong trước giúp con, để con giải quyết cho.

- Đi đâu, trực tiếp gây thương tổn cho cháu bà đây mà muốn trốn à?- Người đàn bà sấn tới.-Cái gia đình nhìn là thấy không đàng hoàng rồi!

Ralph trố to mắt, thật không thể tin được, ông bế Joy vào lòng, lắc lắc đầu ngán ngẩm rời đi.

Nguyệt Minh ngăn người đàn bà kia lại, lại nhìn sang hai đứa nhỏ đáng ghét lúc nãy, có chút thương cảm cho bọn nó, chẳng trách học hư.

- Bác gái, chuyện này người lớn chúng ta giải quyết với nhau, nếu bác muốn làm lớn chuyện, tôi sẵn sàng đáp ứng. Chỉ mong bác gái thu liễm lại, không nên quá chanh chua ảnh hưởng đến sự phát triển của trẻ nhỏ. Nếu bác không lo cho cháu tôi, bác cũng nên lo cho cháu bác chứ?

- Đừng có giở giọng người tốt, là cô xúi cháu gái đánh cháu tôi, các người mới là những thành phần xấu!

- Được rồi bác gái, vậy thành phần xấu này đã mời ban quản lý đến đây, cũng như đem bằng chứng xuống.

Nguyệt Minh nhìn sau lưng người đàn bà xuất hiện một chiếc ô tô, vệ sĩ của cô đã hiểu ý đi gọi người đến.

- Trong khu vui chơi có camera giám sát, nếu bà khăng khăng bảo cháu tôi gây sự vô cớ đánh cháu bà thì mời bà xem qua. Nếu bà cảm thấy cháu mình đúng, tôi sẽ xin lỗi, bồi thường thiệt hại, nếu cháu bà sai, tôi yêu cầu bà phải xin lỗi chúng tôi.

Gia An nhìn Nguyệt Minh vững vàng ứng đối, khoé môi vô thức mỉm cười, khẽ vuốt ve lòng bàn tay cô như thể đang khen ngợi.

- Cô...- Người đàn bà lắp bắp, có chút đắn đo nhìn cháu mình nhưng sau đó vẫn hùng hồn.- Được! Xem thì xem, tôi sợ cô à?

Người trong ban quản lý đầy chuyên nghiệp cắt đoạn ghi hình ra, sau đó phát lên laptop, Gia An và người phụ nữ cùng nhau xem, Nguyệt Minh đứng một bên, lạnh mặt.

Đến khi đoạn clip kết thúc, người đàn bà không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Minh, cảm thấy quá xấu hổ nhưng vẫn không muốn mình thua.

- Cô... Nhưng cô không ngăn cản, cô sai rồi, cô là người lớn mà không nên nết, cô muốn đánh cháu tôi à? Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Nguyệt Minh chán ghét vô cùng, cô nhún vai.

- Đúng, tôi sai khi không thể ngăn cản cháu tôi được, tôi sẽ không lấy cớ là tay tôi bị gãy hay gì cả... Tôi xin lỗi bà và cháu bà. Bây giờ, bà có thể cùng cháu bà xin lỗi chúng tôi vì đã vô duyên vô cớ gây chuyện không?

- Cô...- Người đàn bà vẫn cứng đầu.

Người trong ban quản lý khu nhà cũng hết mực khuyên can.

Lúc này, Gia An, người luôn giữ yên lặng từ đầu cũng lên tiếng.

- Được rồi, chúng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Nếu bác gái không xin lỗi thì thôi, dù sao thì người chịu ảnh hưởng về tấm gương xấu cũng là cháu của bác.

Người đàn bà cứng đầu hừ một tiếng.

Nguyệt Minh không có ý định bỏ qua, loại người này cô được cái to mồm và cãi cùn, chỉ cần hù dọa một chút.

- Thôi, bà về nhà đi, vài hôm nữa sẽ nhận được thư của luật sư của tôi.

- Cái gì... chỉ là chuyện nhỏ, luật sư cái gì...- Đúng như dự đoán, bà ta xanh mặt sợ sệt.

- Thứ nhất, cháu bà vi phạm quy định khu vui chơi cố ý, gây sự. Thứ hai, từ nãy giờ bên tôi đã ghi hình những lời mắng chửi nhục mạ của bà, tôi cho rằng đây là xúc phạm nhân phẩm, tôi sẽ kiện bà.

- Cô! Cô!

Bà ta nghiến răng nhìn Nguyệt Minh đầy thù hận, lúc này mới phát hiện ra có một vệ sĩ từ đang đưa điện thoại lên ghi hình lại.

Con gái vừa đưa bà lên đây ở chung sau một thời gian dài xa cách, cả đời bà nhờ vào đứa con gái giỏi giang cưới được chồng giàu mà phất lên, nếu bây giờ gây rắc rối, sẽ khiến con gái gặp chuyện không hay.

- Tôi xin lỗi, được chưa?

Nguyệt Minh còn muốn nói chưa được, nhưng Gia An đã khẽ lay tay cô. Nàng không muốn rắc rối thêm, đối với loại người này, đấu đá chẳng khác nào hạ thấp đẳng cấp, nàng không khinh thường bất kỳ ai, dù là người lao động nghèo khổ nhất, nhưng nàng tuyệt đối không để loại người không hiểu lý lẽ, lúc nào cũng cậy mạnh hiếp yếu vào mắt.

Vì Gia An ngăn lại, rốt cuộc Nguyệt Minh cũng phất tay cho qua, cả hai đi vào nhà, nhưng mà lúc này, sóng gió mới chính thức bắt đầu.

- Nói chị nghe xem Tổng giám đốc, trong một khoảnh khắc, em cố ý thả để Joy đánh thằng nhóc ấy đúng không?

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

Nếu hỏi tui mấy cảnh chơi với con nít này là tự nghĩ ra hay sao, thì đó chính là y nguyên cái cách cháu tui đối xử với tui lun ó:'( Mặc dù tui cũng chăm nó từ hồi đỏ hỏn nhưng nó vẫn méo có thương tui =))

Joy: Mấy người nghĩ tui là nhân vật phụ hả? Hem bé ơi, tui là nhân vật cốt lõi ó.

Phục dựng hình ảnh Gia An dạy dỗ 2 dì cháu nhà họ Hoàng

Nhấn Mở Bình Luận