Lọc Truyện



Sắc trời dần muộn, sau khi mặt trời lặn xuống núi, gió lạnh lại thổi đến.

Không lâu sau, tuyết nhẹ rơi.

Trong phòng sớm đã không có người khác, bất kể là ai, khi bước vào phòng này, đều bị Mục Tuyết Y đuổi ra ngoài.

Đều cút.

Đều cút hết.

Như vậy, sẽ không còn ai có thể uy hiếp nàng nữa.

Mục Tuyết Y che mắt phải, cuộn tròn ở góc tường, thân hình gầy yếu co rúm như muốn biến mất.

Nàng đưa một mắt còn lại nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ đều mất đi hình dáng ban đầu.

Bàn không phải bàn, là Chu Hồng, mặt mày dữ tợn, nói:
"Mày không muốn ngủ với đám ấu dâm đó đúng không? Vậy mau quay lại nhà họ Mục, ôm chặt bắp đùi ba mày, mau đi đòi tiền cho mẹ!"
Ghế cũng không phải ghế, là Mục Quốc Thừa, nhạo báng:
"Phải lừa gạt Chu Chẩm Nguyệt, giúp ta lấy được phần tài liệu mật kia, nếu không, mẹ con sẽ chết vì sự cứng đầu của con.

Mạng của một người, bởi vì con mà phải chết, hiểu chưa?"
Còn có Mục Như Tình.

"Trộm bảng báo giá đi, bằng không, tôi sẽ kể hết mọi chuyện với Chu Phong Niên!"
Bọn họ luôn mang bộ mặt như thế, nàng cũng đã...!cố gắng thuyết phục chính mình đi ra.

Nhưng...!
Thẩm Hoài Tinh, người mà nàng từng yêu.

Người đã từng dịu dàng nắm tay nàng, nói rằng cô thích em, sóng vai đi dạo cùng nàng trên con đường nhỏ rợp bóng cây, người đã giúp nàng xách cặp đi học.

Bây giờ lại đứng trước mặt nàng, nói:
"Nếu em không cố gắng diễn với tôi, tôi sẽ không cố gắng diễn trước mặt ba em, em hiểu chứ?"
Tại sao mỗi lần nàng bước ra khỏi bóng tối, luôn có người đến...!buộc nàng phải lùi trở về bóng tối.


Nàng còn có thể tin ai được nữa?
Trên thế giới này, liệu có ai, tuyệt đối không bao giờ uy hiếp nàng?
...!A Nguyệt.

A Nguyệt...!A Nguyệt ở nơi nào?
Mục Tuyết Y như người chết đuối bám lấy cọng dây cứu mạng, hai chữ "A Nguyệt" điên cuồng vang vọng ở trong đầu, một lần lại một lần, giống như tiếng chuông, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Nàng loạng choạng đứng dậy, vừa mới đứng lên bỗng sửng sốt.

A Nguyệt...!vừa mới tới đây?
Trong số những người mà nàng mắng chửi, có...!A Nguyệt?
Mục Tuyết Y như đứa trẻ lạc mất ba mẹ ở công viên giải trí, luống cuống đứng tại chỗ, ánh mắt hoảng loạn không thôi.

Nàng tức thì chìm đắm trong nỗi sợ hãi không đáy.

Nếu như...!Nếu như A Nguyệt vừa tới đây, chính nàng lại hét lớn nhiều từ "Cút" như vậy, A Nguyệt...!
Ký ức hỗn loạn chồng chéo ở trong đầu, mơ hồ có một thanh âm quen thuộc, hình như nói một câu:
"Được, tôi cút."
Hình như là giọng nói của A Nguyệt.

Có phải là giọng nói của A Nguyệt không?
Là ký ức chân thực, hay chỉ là sự tưởng tượng do nàng quá hoảng sợ nên tâm trí tự hình thành?
Mục Tuyết Y cảm giác mình sắp điên rồi.

Chỉ có kẻ điên, mới không phân biệt được đâu là tưởng tượng đâu là hiện thực.

Mà nàng hiện tại, đã đi trên lằn ranh biên giới giữa hiện thực và tưởng tượng, trái phải hỗn độn, cái gì cũng không thấy rõ.

Nếu đi nhầm một bước, sẽ rơi vào cõi hỗn mang của người điên.

A Nguyệt...!
Nếu giọng nói trong trí nhớ là thật, vậy thì nàng đã nói với A Nguyệt chữ "Cút", nàng...!
Nàng có phải...!đã tự tay đẩy người duy nhất tốt với mình ra xa?
Nếu ngay cả A Nguyệt cũng bỏ đi, không cần nàng nữa...!
Nàng không dám nghĩ tiếp.

Mục Tuyết Y khập khiễng khó khăn nửa bò nửa đi về phía cửa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Bằng mọi giá phải tìm được Chu Chẩm Nguyệt, xác nhận ký ức trong đầu nàng là thật hay là giả.

Nếu như không phải thật, nàng sẽ ôm cô khóc rống một trận.

Nếu như là thật, nàng phải liều mạng xin lỗi, liều mạng giữ lại, nương thân vào trong đất bùn, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin, cũng phải bắt được ánh sáng hiếm hoi còn sót lại trong sinh mệnh đời nàng.

Nàng phải đến...!
Căn phòng có số 1102 ở khách sạn.

Đúng, 1102.

Mục Tuyết Y mò mẫm đến cạnh cửa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm bốn con số "1102", áo khoác cũng không mặc, mở cánh cửa gỗ.

Gió lẫn hoa tuyết li ti bên ngoài lùa vào, phủ đầy miệng cổ tay áo.

Vừa ngẩng đầu.

Phút chốc hoảng hốt.

Chu Chẩm Nguyệt đang ngồi trên bậc thang thấp nhất trước cửa căn nhà gỗ.

Gió mang theo tuyết, lay động mái tóc dài xõa tung sau lưng cô.

Cô nhắm hai mắt, cong một chân, trên mái tóc màu đen đã phủ đầy một tầng tuyết nhung mịn màng, lông mi rũ xuống cũng kết thành một lớp sương trắng.

Máu khắp toàn thân Mục Tuyết Y vào thời khắc này như muốn đông đặc.

Thời gian cũng ngưng kết.

Nàng nhìn Chu Chẩm Nguyệt, như thể đã cách trở mười năm, một trăm năm, cách trở ngàn vạn lần luân chuyển đan xen giữa mặt trời và mặt trăng, cách trở vòng tuổi tầng tầng lớp lớp của cây cổ thụ.

Ngắm mái tóc dài phủ đầy tuyết vụn, nàng như bừng tỉnh nhìn thấy Chu Chẩm Nguyệt tám mươi tuổi ngồi ở chỗ đó.

Chẳng thấy tóc xanh, tuyết tấn sương hoàn*.


*Tuyết tấn sương hoàn (雪鬓霜鬟): Tóc trắng, thành ngữ ẩn dụ chỉ người già, người lớn tuổi.

Từ trẻ đến già...!
Cô dường như, luôn ở nơi mà nàng có thể nhìn thấy ngay khi vừa nhấc mắt.

Nước mắt Mục Tuyết Y rưng rưng, nhẹ giọng hô:
"A Nguyệt."
Hàng mi kết sương của Chu Chẩm Nguyệt run rẩy, chậm rãi mở ra, vết thương trên gương mặt cũng khẽ co giật nhẹ.

Nhìn thấy Mục Tuyết Y đứng ở trước mặt, cô chống đỡ, có chút cứng đờ đứng lên.

Đứng thẳng dậy, cô duỗi hai tay, mở miệng.

Đã quá lâu không nói chuyện, lại bị gió lạnh thổi quá lâu, cổ họng như bị cát bao bọc, chỉ thốt ra một từ khô khốc khàn đặc:
"...!Đến."
Mục Tuyết Y khóc lóc vồ tới, lao vào vòng tay Chu Chẩm Nguyệt một cách quyết liệt, dùng hết sức lực toàn thân siết chặt eo cô, như muốn đem mình tiến vào cốt nhục của đối phương.

Chu Chẩm Nguyệt dịu dàng vòng lấy lưng nàng, con ngươi hơi rũ xuống, trên lông mày còn có những mảnh tuyết vụn nho nhỏ.

Mục Tuyết Y khó chịu úp mặt vào hõm vai cô, gào khóc: "Em tưởng chị đi thật rồi, em cho là thật, em cho rằng, chị cũng không cần em nữa..."
"Đừng sợ." Chu Chẩm Nguyệt khàn tiếng, nhẹ vô cùng nói: "Dù em có thật sự đuổi tôi đi, tôi cũng không dám chạy tới nơi quá xa.

Tôi...!mới là người tưởng rằng, em không cần tôi nữa."
Khi Chu Chẩm Nguyệt nói mấy chữ cuối cùng, cô nhịn không được khẽ nức nở.

"Xin lỗi..." Mục Tuyết Y ngẩng đầu lên, vuốt ve vết thương trên mặt cô do chính mình gây ra, khóc không thành tiếng: "Em có lỗi với chị, A Nguyệt..."
"Không sao đâu..." Chu Chẩm Nguyệt đang định an ủi, đột ngột không nhịn được nghiêng đầu ho khan vài tiếng.

"Khụ, khụ khụ khụ."
Cô bị bệnh rồi.

Nàng chợt nhớ, lần trước ông lão đã nói với nàng, sau vụ tai nạn giao thông năm đó, khả năng miễn dịch của Chu Chẩm Nguyệt trở nên rất kém.

Bình thường cô luôn chú ý bảo vệ bản thân, tránh bị gió thổi mới có thể đảm bảo sức khỏe.

Sau khi thoát khỏi bão tuyết, Chu Chẩm Nguyệt đã mắc bệnh không lớn cũng không nhỏ.

Lần này, cô bị gió tuyết thổi lâu như vậy, cơ thể của cô sao lại không xảy ra vấn đề?
Mục Tuyết Y chưa từng oán hận chính mình đến thế.

Ôm Chu Chẩm Nguyệt suy yếu, nàng quả thực hận bản thân, ước gì nàng chưa bao giờ sinh ra trên đời này.

"Tôi không sao, em đừng tự trách." Đến lúc này mà Chu Chẩm Nguyệt vẫn còn vụng về an ủi nàng: "Chính bản thân tôi bằng lòng ngồi ở đây, không phải do em ép buộc tôi, em đừng...!đừng tự trách chính mình, tôi..."
Mục Tuyết Y chỉnh đốn tâm tình ngổn ngang, biết có nhiều lời muốn nói, cũng không nên nói ở bên ngoài.

"Chúng ta vào nhà trước, A Nguyệt, chị dựa vào em đi."
"...!Tôi chịu đựng được."
Chu Chẩm Nguyệt hơi nghiêng ngả, liếc nhìn cánh cửa khép hờ, chỉ cảm thấy trước mắt có bóng mờ.

Cô gắng gượng tỉnh táo, khom lưng miễn cưỡng ôm lấy Mục Tuyết Y còn đang bị thương đi đứng chập chững: "Em vịn chắc tôi, tôi ôm em...!trở về nhà."
Mục Tuyết Y không dám từ chối, sợ tranh chấp phí thời gian, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm cổ Chu Chẩm Nguyệt.

Chu Chẩm Nguyệt ôm Mục Tuyết Y, khó khăn bước từng bước vào trong nhà gỗ, chờ Mục Tuyết Y vươn tay đóng cửa, cô lại ôm nàng đi vào trong phòng.

Đến bên giường, cô thả nàng xuống.

Mục Tuyết Y đưa tay ra, nói: "Chị cũng...".

Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Cơ thể Chu Chẩm Nguyệt mềm nhũn, mất ý thức, "Bịch" một tiếng, ngã sõng soài trên mặt đất.

Hai mắt cô nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt, mái tóc đen dài tích nước, ngổn ngang mất trật tự.

Mục Tuyết Y nằm cạnh giường, la lên:
"A Nguyệt—!"
* * *
Bản thân Mục Tuyết Y cũng một thân vết thương nghiêm trọng chưa lành, không thể tự bảo vệ mình, không có cách nào giúp đỡ Chu Chẩm Nguyệt.

Nàng chỉ đành gọi Cát Vi Nùng đến.

Cát Vi Nùng đỡ Chu Chẩm Nguyệt đang hôn mê lên giường, để cô nằm xuống bên cạnh Mục Tuyết Y, sau đó đi tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt, lại giặt khăn mặt, đắp lên cái trán nóng hổi của Chu Chẩm Nguyệt.


"Trong khách sạn có bác sĩ, thế nhưng hai ngày trước đã xuống núi mua dược phẩm, sáng mai mới quay về." Nàng nói nhỏ với Mục Tuyết Y: "Đêm nay cô và Chủ tịch Chu cố gắng chống chọi, ngày mai bác sĩ quay về, tôi lập tức mời ông ấy qua đây.

Cách bốn tiếng uống thuốc một lần, tôi đã cài sẵn đồng hồ báo thức, nhất định phải theo dõi Chủ tịch Chu uống thuốc.

Nhị tiểu thư, cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì."
Mục Tuyết Y ôm Chu Chẩm Nguyệt vào lòng, trong mắt ngấn lệ, tiếng nói cũng khàn khàn mơ hồ.

"Cảm ơn, A Nùng."
Cát Vi Nùng cầm một cuộn băng gạc và Iodophor*, do dự một chút rồi hỏi: "...!Nhị tiểu thư, mí mắt phải và xung quanh mắt của cô trầy xước nhiều quá, tôi giúp cô băng bó được không?"
*Iodophor: dung dịch sát trùng.

Đó là do nàng rửa mặt quá thô bạo, móng tay cào cấu tạo thành vết thương.

Nàng vẫn đang khóc, nước mắt chảy xuống nơi đó, vừa nhói vừa đau.

Đỡ đau hơn, nàng vẫn có thể tỉnh táo, nhìn tình trạng của A Nguyệt.

"...!Không cần, cô đi đi."
Cát Vi Nùng: "Được, tôi ở kế bên, có việc thì gọi tôi.

Đêm nay tôi không ngủ, vẫn chờ lệnh."
Nàng đặt hòm thuốc bên cạnh giường, lại mang ấm nước nóng tới đây, làm xong mới xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn dư lại hai người ở trên giường.

Mục Tuyết Y ôm thật chặt cánh tay Chu Chẩm Nguyệt, nhắm mắt lại, cười khẽ, lẩm bẩm tên của đối phương.

"A Nguyệt..."
Niệm một lúc, nàng ngước mắt, lầm bầm lầu bầu.

"A Nguyệt, em hối hận rồi."
"Em không muốn cải tạo nơi này thành am ni cô.

Nếu phải sửa, vậy phải sửa thành bệnh viện...!mới đúng.

Chị nói có đúng không?"
"Em và chị già rồi thì ở trong bệnh viện.

Bị bệnh thì có bác sĩ ở bên cạnh.

Chết rồi thì nằm cùng nhau trên một cái kệ bên trong nhà xác, đánh số cũng phải giống nhau.

Trên bia mộ của em không cần khắc thông tin, chỉ khắc một cặp câu đối, vế trên vế dưới khắc gì cũng được, thế nhưng hoành phi..."
"Hoành phi, phải khắc: Kiếp sau của tôi... "
Nàng nghẹn ngào.

"Kiếp sau của tôi, nhất định không bao giờ gặp lại Chu Chẩm Nguyệt."
Người trong ngực không biết đã tỉnh từ lúc nào, sau khi ho nhẹ một tiếng, buồn buồn bật ra một tiếng cười bất đắc dĩ.

"Em nói vớ vẩn gì vậy?"
Mục Tuyết Y chôn mặt trong tóc cô, vừa khóc vừa tự giễu cười.

"Em sống kiếp này, rõ ràng là đến trả nợ cho chị, nhưng cho dù em có làm gì...!đều luôn xúc phạm tới chị..."
Chu Chẩm Nguyệt muốn nói gì đó.

Nhưng Mục Tuyết Y dùng sức siết chặt bả vai cô, ngăn không cho cô nói, nàng rơi lệ, nói từng chữ một:
"Chu Chẩm Nguyệt, kiếp sau hãy tránh xa em ra."
"Chị gặp ai cũng được, chỉ cần đừng...!yêu Mục Tuyết Y thêm lần nữa.".


Nhấn Mở Bình Luận