Lọc Truyện



Mục Tuyết Y tỉnh dậy thì thấy xe đang chạy trên đường.
Có hơi rung lắc.
Cảnh vật hai bên cửa sổ lùi về sau bằng với tốc độ của chiếc xe.
Nàng nằm ở hàng ghế phía sau, còn Chu Chẩm Nguyệt đang ngồi ở chỗ điều khiển lái xe.
Chăn và quần áo đắp kín người, trên cổ thậm chí còn nóng đến mức ra mồ hôi.
Mục Tuyết Y miễn cưỡng nhắm mắt, muốn đưa tay lau đi mồ hôi trên cổ.
Vừa đưa tay phải lên, chiếc nhẫn ngọc quen thuộc bất thình lình xuất hiện ở trước mắt.
...!Ở ngay trên ngón út của nàng.
Nàng đang đeo nó.
Mục Tuyết Y sửng sốt.
Qua một hồi lâu, nàng mới phản ứng lại, lập tức bật ngồi dậy, nói với người đang ngồi ở chỗ ghế lái:
"A Nguyệt, nhẫn của chị..."
Chu Chẩm Nguyệt cầm tay lái, ngắt lời nàng: "Em gọi tôi là gì?"
Mục Tuyết Y hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới ước định giữa hai người.
Trong năm ngày...
Hai người phải trở về giai đoạn ban đầu.
"...!Nguyệt...!Chị Nguyệt."
Không rõ tại sao, hôm qua có thể thuận miệng gọi cô, bây giờ xưng hô như thế, bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Nhưng so với hai chữ nóng hầm hập ở trong miệng, thứ khiến nàng càng xấu hổ hơn là chiếc nhẫn ngọc trên ngón út.
"Trên tay em sao lại có nhẫn của chị?"
Chu Chẩm Nguyệt nhàn nhạt cười: "Dĩ nhiên là tôi đeo cho em, chẳng lẽ nó tự mọc chân rồi chạy qua tay em?"
Vẻ mặt Mục Tuyết Y trở nên phức tạp.
Nàng lúng túng chốc lát, nói: "Em hiểu ý của chị, cảm ơn chị...!thế nhưng chiếc nhẫn này rất quan trọng với chị, không phải chị từng nói người Chu gia chọn ngọc, một đời chỉ một viên thôi sao?"
Chu Chẩm Nguyệt: "...!Ừ."
Mục Tuyết Y: "Vậy tại sao chị lại cho em? Nếu chị không thích nhìn em đeo găng tay, em sẽ mua một chiếc nhẫn khác.

Chiếc nhẫn ngọc này theo chị hơn ba mươi năm, trước giờ chưa từng rời khỏi chị, nhưng bây giờ..."

Chu Chẩm Nguyệt tiếp lời nàng.
"Chỉ cần em không rời khỏi tôi, chiếc nhẫn này cũng không tính là rời khỏi tôi."
Dứt lời, cô khẽ mỉm cười, đối diện với Mục Tuyết Y một giây ở trong kính chiếu hậu.
"Đeo đi.

Vật ngoài thân mà thôi, em nói mấy cái ý nghĩa kia, đều là do tổ tiên của tôi trao cho nó.

Nhưng đối với tôi mà nói, nó có thể che đi vết sẹo của em, đó mới là điều có ý nghĩa nhất."
Mục Tuyết Y mở miệng.
Muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, nàng cũng không từ chối.
Yên lặng ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm nhẫn ngọc trên ngón út.
Lúc trước từng nghe Chu Chẩm Nguyệt nhắc qua, chiếc nhẫn này là do ba mẹ của cô khi còn sống đích thân lựa chọn.
Là một viên ngọc cổ.
Ngọc tủy long lanh, chất ngọc tinh khiết dịu êm.
Sau khi được bậc thầy chạm ngọc tu sửa, bề mặt sờ qua vô cùng nhẵn nhụi.

Nhưng nhìn kỹ lại, góc viền có chút khuyết thiếu, đó là những dấu vết thăng trầm trong lịch sử dài lâu ghi dấu lên người nó.
Ngay cả những người không biết gì về ngọc cũng có thể nhìn ra nó vô giá.
Một món quà ý nghĩa.
Dù cổ tay đeo còng tay vàng nặng nề lạnh lẽo, thế nhưng Mục Tuyết Y chưa bao giờ cảm thấy có gánh nặng.
Nhưng khi đeo chiếc nhẫn này, trong lòng nàng lại bắt đầu nặng trĩu.
Không phải cảm giác nặng trĩu khiến lòng người sinh ra lo âu sợ hãi.
Là loại kia, giống như một tờ giấy lảo đảo sắp bị gió cuốn đi bị một viên sỏi tròn đáng yêu giữ lại...
Là cảm giác an toàn.
Tay trái phủ lên tay phải, ôn hòa mà mạnh mẽ nắm chặt nhẫn ngọc trên ngón út.
Khóe môi nàng mím mím, vừa muốn cười vừa muốn kìm nén, lại cảm thấy bản thân nên thận trọng một chút mới tốt.
Qua một hồi lâu.
Vẫn không nhịn được, hơi cong khóe môi.
Từng sợi tơ nhỏ bé của thỏa mãn và hạnh phúc tràn ra từ tận sâu trong đáy lòng.
Lấp kín mỗi một vết rạn nứt do đau khổ gây ra trong trái tim trăm ngàn lỗ thủng của nàng.
* * *
Buổi chiều, khi mặt trời ẩn trong mây trắng, hai người đã đến Cao Xuyên.
Vì không nỡ bỏ cái xích đu trong căn nhà mà Mục Tuyết Y cùng Cát Vi Nùng và Lâm Khả Ny ở trước đây, lúc rời đi nàng đã mua căn nhà này lại.
Nhà ở vùng nông thôn khá rẻ, không đắt lắm.
Mục Tuyết Y kêu Chu Chẩm Nguyệt lái xe đến cổng trước.
Tới nơi, nàng xuống xe, đi tới cửa, móc ra một chùm chìa khoá.
Tìm tòi một lúc, nàng cầm chiếc chìa khóa to nhất cắm vào ổ khóa treo trên cửa.
Chu Chẩm Nguyệt đi tới sau lưng nàng, yên lặng chờ nàng mở cửa.
Mục Tuyết Y mở khóa, lại lấy một chùm chìa khóa có lớn có nhỏ từ chuỗi lớn đưa cho Chu Chẩm Nguyệt:
"Đây là tất cả chìa khóa dự phòng của căn nhà này."
Chu Chẩm Nguyệt nhận lấy, cầm trong lòng bàn tay, tạo ra vài tiếng kim loại ma sát.
"...!Thật sự cho tôi?" Cô thấp giọng hỏi.
Mục Tuyết Y: "Ừm, sau này chị đi chơi hoặc đi công tác, có thể đến đây ở tạm bất cứ lúc nào."
Nàng lại ngẫm nghĩ, mỉm cười: "A, em quên mất, bình thường chị đều ở khách sạn."
Chu Chẩm Nguyệt buông tay, bỏ chùm chìa khoá vào túi áo.
"Đừng viện cớ để tôi trả lại, cho tôi thì đã là của tôi rồi."
Mục Tuyết Y cười: "Em đâu có nghĩ vậy, chị xem chị, từ sáng đến tối..."
Nói xong, nàng vô cùng tự nhiên duỗi một ngón tay chọt vào gương mặt cô.
"Thôi thì thu dọn đồ đạc xong xuôi, em sẽ dẫn chị đi ăn món Spaghetti ngon nhất nơi này.

Vị đầu bếp kia là đầu bếp chính thống từ nước ngoài trở về, ở nơi vắng vẻ này để dưỡng lão, tự thân mở nhà hàng bán mì.

Bất ngờ chứ? Nơi này vậy mà cũng có cao thủ thâm tàng bất lộ.


Ông ấy làm món Spaghetti alle Vongole*, tay nghề siêu siêu ngon..."
*Spaghetti alleVongole: Mì Spaghetti nấu Nghêu sốt Rượu Vang.
Chu Chẩm Nguyệt đi theo Mục Tuyết Y vào sân, vừa nghe nàng nói chuyện vừa ngắm nhìn bốn phía.
Khoảng sân đã bị bỏ trống một đoạn thời gian nên có hơi xám xịt.
Giữa sân có một cái xích đu bằng gỗ to lớn rắn chắc, hai bên trồng hoa tường vi, tường vi mọc đầy khắp khung xích đu.

Trên dây leo còn vương vài nụ hoa chưa nở.
Căn nhà gạch xám ngói đen trông rất đơn sơ, bên dưới là một lớp xi măng thô ráp.
Có vài miếng ngói và bề mặt xi măng bị vỡ, cửa gỗ thì bị côn trùng gặm nuốt loang lổ.
Thoạt nhìn có chút tả tơi.
Nhưng ở lâu rồi, sẽ cảm thấy nơi này khiến con người ta thoải mái thư giãn.
Không cần lo lắng sẽ làm hỏng tấm thảm đắt tiền hơn hàng triệu.
Cũng không cần lo lắng sẽ lỡ tay làm vỡ bộ sưu tập ly rượu cao cấp có giá trị.
Những món đồ cũ rích luôn mang lại cảm giác an toàn và gần gũi hơn những món đồ mới toanh đẹp đẽ.
"Chị nhìn đi, đây là nhà của em, vài ngày tới em và chị sẽ ngủ ở đây.

Chìa khoá là thanh màu bạc nhỏ nhất..."
Mục Tuyết Y đang giới thiệu, Chu Chẩm Nguyệt chợt đưa tay ôm nàng vào lòng.
Mục Tuyết Y bị cô ôm, trợn mắt, nhẹ giọng hỏi:
"Sao vậy?"
"Căn nhà này...!về sau đừng bán." Chu Chẩm Nguyệt thủ thỉ bên tai Mục Tuyết Y: "Khi đôi ta già rồi sẽ tới nơi này ở.

Trải qua sinh hoạt tuổi già như bao người bình thường khác."
Mục Tuyết Y cười: "Chị thích nơi này sao? Tuy rằng cuộc sống khá thoải mái, nhưng chuyển phát nhanh và giao thức ăn không tiện lắm."
Chu Chẩm Nguyệt: "..."
Mục Tuyết Y: "Phí ship thức ăn rẻ nhất cũng từ 8 tệ trở lên, đồ ăn cũng tàm tạm, những tiệm nấu ăn ngon thì phí ship tốn hơn 20 tệ.

Muốn nhận chuyển phát nhanh phải đi hai km, đến thị trấn gần nhất để lấy, mỗi món hàng còn phải trả thêm 1 tệ phí bảo quản.

Nơi này không thể so với thành phố, giao hàng lúc nào cũng chậm hơn một ngày..."
Chu Chẩm Nguyệt: "Chẳng phải em biết nấu ăn sao, còn gọi món bên ngoài làm gì."
Mục Tuyết Y: "Tự nấu ăn phải mua đồ ăn, muốn mua đồ ăn còn phải đi xa hơn nữa, phải dậy sớm để kịp buổi chợ sáng, chậm chân thì chỉ còn rau héo.

Chị đừng nghĩ đến siêu thị, chỗ này chỉ có tạp hóa nhỏ bán rượu bia thuốc lá, thực phẩm thì đông lạnh rồi để trong ngăn đá, chắc chắn không hợp khẩu vị với chị.
Chu Chẩm Nguyệt xoa xoa đầu Mục Tuyết Y, thở dài: "Tôi chỉ đang tưởng tượng tương lai hạnh phúc cùng em, thế nhưng em lại nói với tôi mấy chuyện vặt vãnh này."
Mục Tuyết Y cũng nhàn nhạt thở dài: "Nhưng cuộc sống của người bình thường chỉ có những chuyện vặt vãnh này."
Chu Chẩm Nguyệt cười lắc đầu.
Mục Tuyết Y: "Vậy chị Nguyệt đã biết những chuyện vặt vãnh cỏn con nơi này, còn chấp nhận ở đây dưỡng lão với em không?"
Chu Chẩm Nguyệt véo má nàng, nói: "Đem cái xẻng của em đến đây đi, tôi nghĩ mấy ngày tới có thể bắt đầu đào mộ cho hai chúng ta được rồi."
Mục Tuyết Y bị cô chọc cười: "Chị muốn đào cái mộ ra sao?"
Chu Chẩm Nguyệt hỏi ngược lại nàng: "Em nghĩ thế nào?"
Mục Tuyết Y vờ như suy nghĩ nghiêm túc.
"Ừm...! thế nào nhỉ, không phải kiểu mẫu thông thường, chúng ta phải đào một cung điện dưới lòng đất, giống với lăng mộ của đế vương cổ đại.

Chị thấy đấy, mặc dù diện tích đất có hạn nhưng chúng ta có thể đào sâu xuống dưới, khoảng sáu mươi đến bảy mươi mét rồi xếp quan tài thành từng lớp.

Em nghĩ số 8 rất may mắn, em muốn ở tầng 8.

Chị ở tầng 6 đi, số 6 cũng không tệ, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, hồn ma của chị có thể lên lầu thăm em..."
Chu Chẩm Nguyệt bật cười: "Không phải đào mộ nữa mà là đào cái Tháp Đại Nhạn luôn rồi."
Mục Tuyết Y cười một lúc, mới nói:
"Được rồi, không bịa chuyện nữa, đi ăn thôi."
Hai người cất đồ đạc, khóa cửa cẩn thận, thân mật nắm tay nhau đi về phía nhà hàng.

Hôm nay Cao Xuyên không mưa, ánh mặt trời tươi đẹp.
Trên con đường lát đá, từng tia sáng ấm áp xuyên qua những kẽ lá.
Cả hai dường như đã hoàn toàn quên đi những nợ nần và gút mắc.
Chỉ đơn thuần rừng rực, yêu nhau tựa như thuở ban đầu.
Không lâu sau, hai người đã đến nhà hàng "thâm tàng bất lộ" mà Mục Tuyết Y đã nói.
Tìm chỗ sát cửa sổ ngồi xuống.
Mặt đối mặt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đối phương đang chuẩn bị đũa nĩa.
Người phục vụ đi đến, thấy Mục Tuyết Y, bèn cười hỏi:
"Ấy, lâu rồi không thấy cô đến?"
Mục Tuyết Y lễ phép cười:
"Ừm, lần này về đây ở lại mấy ngày."
Người phục vụ thấy Chu Chẩm Nguyệt lạ mặt, có hơi tò mò.
Mục Tuyết Y thấy thế, khóe môi nhẹ cong, chợt nở một nụ cười xấu xa.
Bỗng nhiên...
Muốn làm chút chuyện.
Nàng đột ngột mở miệng: "Chị ơi."
Chu Chẩm Nguyệt vẫn chưa nhận ra Mục Tuyết Y đang gọi mình, dù sao Tuyết Y có gọi cô, cũng gọi là "Chị Nguyệt".
Mãi đến tận khi nàng gọi thêm tiếng nữa: "Chị ơi?"
Chu Chẩm Nguyệt chưa tiêu hóa kịp: "Hả?"
Mục Tuyết Y thở dài một hơi, vươn tay nắm chặt tay cô.
"Chị ơi, nếu ba mẹ tụi mình biết chuyện của hai chúng ta, liệu có tức giận đến mức nhập viện luôn không?"
Giọng điệu của nàng tràn đầy lo lắng.
Người phục vụ đang rót nước cho bọn họ lập tức vểnh tai lên.
ĐM, có dưa.
Chu Chẩm Nguyệt sững sờ trong giây lát.
Thông minh như cô, rất nhanh đã hiểu nàng muốn làm gì.
Cô ho khan một tiếng, nhỏ nhẹ đáp lời:
"Có lẽ vậy.

Dù sao chúng ta cũng là chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ."
Người phục vụ: "..........???"
Mục Tuyết Y vốn chỉ muốn diễn một vở kịch bỏ nhà ra đi, nào ngờ Chu Chẩm Nguyệt trực tiếp biến nó thành một vở kịch loạn luân.
Nàng bắt được tần sóng, che miệng lại, trong nháy mắt khóc nức nở:
"Chị ơi, chúng ta đều lén chạy đến tận đây rồi, sau này bọn họ có tìm ra chúng ta không? Nếu như...!nếu như bọn họ tìm được, nhất định sẽ đánh gãy chân chị..."
Chu Chẩm Nguyệt vỗ vỗ tay nàng, động viên nói:
"Đừng lo lắng, chị đã liên hệ thành công một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình chuyên nghiệp."
"Còn vị bác sĩ phụ khoa kia thì sao? Chị có liên lạc được không? Chúng ta không thể quay lại bệnh viện nơi chúng ta đã thụ tinh nhân tạo, đứa bé trong bụng em phải tìm một bác sĩ đáng tin cậy tiếp nhận.

Đứa bé này cũng là con của chị, chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ nó."
Người phục vụ: ".......?....?.....???"
"Đúng rồi, e là chị cần tìm thêm một bác sĩ thần kinh nữa, chúng ta là chị em ruột, họ hàng gần có con với nhau, lỡ đứa bé sinh ra chậm phát triển trí tuệ, em sợ rằng...!rằng..."
Nàng khóc thút thít, đau lòng nói: "Phải luôn sẵn sàng chuẩn bị phẫu thuật sọ não..."
Người phục vụ: "???"
Chu Chẩm Nguyệt cầm ly nước, che đi khóe môi hơi nhếch lên vì không nhịn được cười của mình.


Nhấn Mở Bình Luận