Lọc Truyện

Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Nhan Nhã Tịnh (Bản FULL)

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh ầm một tiếng nổ vang.

Anh Lưu nói gì cơ?

Vừa rồi, anh lại nói muốn cô sinh con cho anh?!

Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh bị thiêu đốt đến càng lúc càng đỏ, cô muốn nói, bây giờ cô thực không có can đảm sinh đứa thứ ba đâu, nhưng gương mặt đó của Anh Lưu quá dụ người rồi, cô hoàn toàn không thể nói ra được lời kháng cự.

Hiện giờ Lưu Thiên Hàn là thật sự muốn Nhan Nhã Tịnh sinh con cho anh.

Ở bên Cung Tư Mỹ, anh trước giờ đều chưa từng nghĩ tới muốn có con.

Nhưng hiện giờ tuy vẫn chưa kết hôn với Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh đã muốn để cô sinh con cho anh rồi.

Nói thế nào nhỉ?



Có thể là, từ trong tiềm thức, anh rất không có cảm giác an toàn đi.

Anh luôn cảm thấy, Nhan Nhã Tịnh thích anh không nhiều như anh thích cô.

Hảo cảm của cô đối với anh, còn lâu mới sánh kịp tình yêu sâu sắc mà cô giành cho người em trai song sinh của anh.

Cho nên, anh muốn dùng đứa con để ràng buộc Nhan Nhã Tịnh.

Chỉ cần bọn họ có con, thì giữa bọn họ liền có sự ràng buộc không cắt bỏ được, dù cho đến một ngày cô hối hận, cô không muốn ở bên anh nữa, nhưng vì nghĩ cho con cô cũng không thể tuỳ tiện rời bỏ anh.

Đáy lòng Lưu Thiên Hàn tắt cười, một người kiêu ngạo như anh, đối mặt với tình yêu cũng sẽ không tự tin a!

"Anh Hai, anh không nói đùa đó chứ?" Nhan Nhã Tịnh dò chừng hỏi Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, anh là thật sự muốn sinh con với em sao?"

"Nhan Nhã Tịnh, sinh cho anh một đứa con!"

Lần này, Lưu Thiên Hàn nói lời này không còn là hỏi nữa, trực tiếp là câu khẳng định, Nhan Nhã Tịnh sừng sờ nhìn anh, một lúc lâu sau mới tỉnh hồn lại.

"Anh Hai, thực ra chúng ta hiện giờ thật không thích hợp sinh con đâu. Nếu người bên ngoài biết được chúng ta ở bên nhau, bọn họ nhất định cảm thấy chúng ta là anh chồng em dâu loạn..."

"Nhan Nhã Tịnh, em để ý cách nhìn của người khác đến vậy sao?!" Lưu Thiên Hàn nhăn mày, tròng mắt thâm u lộ rõ vẻ không vui.

Nhan Nhã Tịnh cắn cắn môi dưới, cô không nói chuyện, nhưng trong đáy lòng lại nói khẽ, em không để ý cách nhìn của người khác, em chỉ để ý việc Anh Lưu anh sẽ bị muôn người chỉ chỏ thôi!

Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói chuyện, Lưu Thiên Hàn cho rằng cô đã ngầm thừa nhận, sắc mặt anh càng khó coi.

"Nhan Nhã Tịnh, cùng anh ở bên nhau, là chuyện không thể gặp người như vậy sao?!"

Thấy anh hiểu lầm ngày càng nặng, Nhan Nhã Tịnh vội nói, "Anh Hai, đương nhiên không phải! Em là sợ, mẹ biết chuyện của chúng ta sẽ tức giận! Hơn nữa, nếu lộ ra quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng rất không tốt với anh, với Lưu Thị, Anh Hai, em sợ tiền đồ của anh sẽ vì em mà bị huỷ hết."

Chỉ có đợi đến lúc anh khôi phục ký ức, cũng khôi phục thân phận Lưu Thiên Hàn, mối quan hệ của bọn họ mới có thể công khai với mọi người.

Thấy Nhan Nhã Tịnh suy xét cho anh, sắc mặt của Lưu Thiên Hàn dịu lại không ít, "Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ khiến cho người trên toàn thế giới này biết, em là người phụ nữ của Lưu Gia Thành anh!"

Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, Nhan Nhã Tịnh nhịn không được cuống lên, nếu mối quan hệ của bọn họ thật sự bị công khai ra, vậy sẽ gây ra sóng to gió lớn cỡ nào chứ!

Cô vươn ra bàn tay nhỏ mềm mại, nhè nhẹ vuốt ve gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn, cũng từng chút từng chút một xoa dịu cơn nóng nảy của anh.

"Anh Hai, chúng ta suy tính lâu dài có được không? Mẹ lớn tuổi rồi, nếu mẹ biết chúng ta ở bên nhau, nhất định không chịu nổi. Chúng ta tạm thời không công khai có được không?"

Lại là không công khai!

Lưu Thiên Hàn có một loại cảm giác như mình bị Nhan Nhã Tịnh kim ốc tàng kiểu, không được ra ánh sáng, loại cảm giác này khiến anh toàn thân trên dưới đều không thoải mái.

Anh vô thức muốn cự tuyệt Nhan Nhã Tịnh, nhưng lời cự tuyệt còn chưa nói ra miệng, đôi môi vừa mềm vừa ngọt hơn cả kẹo bông của Nhan Nhã Tịnh đã dán lên môi anh.

Người phụ nữ này, lại sài chiêu này!

Mặc dù vô cùng ghét bỏ mánh lới nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, nhưng Lưu Thiên Hàn cũng không cách nào chống cự được mà lần nữa bịt kín môi cô.

Trước mặt cô, tất cả nguyên tắc của anh luôn là không đáng kể gì.

Nghĩ tới anh vẫn chưa bôi thuốc xong cho mắt cá chân của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn nắm chân cô lại, lại lần nữa bắt đầu cẩn thận bôi thuốc.

Chân của Nhan Nhã Tịnh, thật sự rất nhỏ, bàn chân tinh tế trắng như ngọc, còn không dài bằng bàn tay anh, anh hơi cong các ngón tay, liền có thể ôm trọn bàn chân cô trong tay.

Bàn chân cô chắc là size 34, 35 nhỉ, giống như một cô gái nhỏ chưa trưởng thành vậy!

Lưu Thiên Hàn vốn dĩ còn đang chuyên chú bôi thuốc cho Nhan Nhã Tịnh, về sau, bàn tay to lớn của anh đã không tự chủ đặt lên bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo như ngọc của cô mà tinh tế vuốt ve.

Nhan Nhã Tịnh thấy anh lại không đàng hoàng rồi, cô vô thức muốn sút anh một phát.

Chỉ có điều, chút sức lực này của cô đối với anh mà nói thì giống như gãi ngứa thôi, cô không những không sút trúng được anh, ngược lại bàn chân cô còn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trên bàn chân trắng mịn non mềm là mắt cá chân trắng bóc, mắt cá chân của cô thực đặc biệt mảnh mai, anh đều không dám ra sức chạm vào, chỉ sợ vừa dùng sức liền sẽ bẻ gãy mắt cá chân cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần âu ống rộng, cơ thể cô hơi ngửa ra sau, chân bị nhấc lên, lộ ra một mảng lớn cẳng chân.

Cẳng chân của cô nhìn lên không có chút bắp thịt nào, đều là mảnh mai, trắng đến gần như trong suốt đẹp không thể tả.

Muốn chạm vào.

Một đôi chân như thế này, mặc váy sẽ đặc biệt đẹp, Lưu Thiên Hàn có chút cảm thấy may mắn, tối nay cô không mặc váy đi tiệc giao lưu, nếu cô mà mặc váy khiêu vũ với Thẩm Quyện, chẳng phải đẹp chết tên trai lơ đó!

Ừ, về sau cô mà còn dám khiêu vũ với trai lơ, anh đánh gãy chân cô!

Nhan Nhã Tịnh thích sự đụng chạm của anh, nhưng nghĩ tới việc cô bị anh kéo vào black list, còn bị xoá kết bạn, cô rốt cuộc vẫn có chút khó lòng bỏ qua!

Khó lòng bỏ qua đến mức cô muốn một phát đạp văng anh ra, để anh cũng ngã một cú như chó ăn phân!

Lưu Thiên Hàn còn thực không nghĩ tới có một ngày anh sẽ sờ chân một người phụ nữ sờ đến mức khó tự kiềm chế.

Nhưng hôm nay, anh chính là khó tự kiềm chế rồi.

Anh đều cảm thấy có chút không biết xấu hổ, nhưng anh căn bản không quản thúc được bản thân nữa.

Nếu đã không quản được, anh chỉ có thể không biết xấu hổ đến cùng,

Ừ, liền cố gắng tạo ra một đứa con đi.
Nhấn Mở Bình Luận