Lọc Truyện


Vì để bản thân bớt đi một tình địch, Tưởng Nam Khanh vẫn luôn muốn sinh con trai.

Nhưng mà đời không như mơ, cô lại sinh cho Mục Lăng Thành cô vợ nhỏ, tên là Mục Sở.

Bởi vì Mục Sở đến lúc hai người đang hưởng tuần trăng mật ở biển, nên nhũ danh của cô nhóc là Bọt Sóng nhỏ.

Cô nhóc rất hay khóc, động tí là rơi nước mắt, điểm này chẳng giống hai vợ chồng họ chút nào.

Cô nhóc đái dầm ra giường, Tưởng Nam Khanh còn chưa kịp nói gì, cô nhóc đã khóc.

Cô nhóc làm rơi người máy của Mục Lăng Thành, lại khóc.

Cô nhóc xé rách bản thiết kế mà Tưởng Nam Khanh thức cả đêm làm, khóc.

Điều này khiến Tưởng Nam Khanh không thể bộc phát sự tức giận của mình, đành kìm nén lại.

Nhà Cố Ngôn Thanh có một cô nhóc bằng tuổi Bọt Sóng nhỏ, tên Cố Tích.

Năm Bọt Sóng nhỏ hai tuổi, Cố Tích tặng cô nhóc một con búp bê màu đen rất quái dị, một bên mắt to, một bên mắt nhỏ.

Vì chuyện này mà Bọt Sóng nhỏ sợ đến nỗi khóc hơn nửa ngày trời, một thời gian dài sau đó cũng không cho Cố Tích sang nhà chơi.

Cố Tích không biết vì sao mình lại bị ghét bỏ như vậy, cô bé đau lòng rất lâu, cũng không thèm tới nhà Bọt Sóng nhỏ nữa.

Về sau Bọt Sóng nhỏ quên mất chuyện này, cô nhóc kéo Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh sang Cố gia chơi.

Kết quả là đến Cố gia, Cố Tích lại khóa trái cửa, không cho cô nhóc vào, còn tủi thân khóc: “Mình không muốn chơi với Bọt Sóng nhỏ nữa đâu! Oa oa oa oa…”
Sau đó Bọt Sóng nhỏ chị chặn ở ngoải cửa nghe vậy cũng bắt đầu khóc.

Mục Lăng Thành và Tưởng đứng ở ngoài cửa, Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn ở trong nhà, cả bốn người đều bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào.

Mấy người lớn thấy phải dỗ dành hai đứa nhỏ đang khóc lóc um sùm mãi, cuối cùng Cố Tích cũng mở cửa cho Bọt Sóng nhỏ vào.

Hai cô nhóc ngồi trên ghế sofa, bốn mặt rưng rưng nước nhìn nhau.


Cố Tần 7 tuổi từ phòng ngủ đi ra lấy nước, thấy Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh thì lên tiếng chào, cậu tiện tay vỗ cái ót của Bọt Sóng nhỏ: “Tiểu Hoa!”
Vốn dĩ Bọt Sóng nhỏ đã ngừng khóc, lại nghe thấy cậu gọi mình như vậy, cô nhóc đáng thương ôm lấy đầu, lườm Cố Tần: “Anh có thể đừng gọi em là Tiểu Hoa nữa được không, cái tên này quá khó nghe, oa oa oa oa…”
Thấy cô nhóc khóc, Cố Tích liền nhoẻn miệng cười, có cảm giác anh trai đang trút giận giúp cô!
Cố Tần cong môi, cậu cầm lấy một chai nước trong tủ lạnh, sau đó bịt tai lại đi vào phòng.

Tưởng Nam Khanh cảm thấy đau đầu, cô nói với Mục Lăng Thành: “Em nghĩ lúc ở bệnh viện chúng ta đã bế nhầm con mất rồi, đây không phải con ruột của chúng ta!”
Mục Lăng Thành cười cô: “Lúc còn bé em cũng rất thích khóc đấy.


Tưởng Nam Khanh: “…”
Mục Lăng Thành và Cố Ngôn Thanh đưa hai cô nhóc ra ngoài chơi, Tần Noãn gọt hoa quả xong bưng ra, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nam Khanh: “Tích Tích nhà chị cũng rất thích khóc, hơn nữa chỉ cần vừa khóc sẽ nói là anh trai bắt nạt con.

Có lần con bé bị ngã, vừa về đến nhà liền nói anh trai đẩy mình, nhưng thật ra tiểu Tần đang ở trong phòng làm bài tập.


Tưởng Nam Khanh nghe vậy cười không ngừng: “Vẫn là Cố Tần bớt làm người ta lo lắng hơn, thành tích của thằng bé cũng rất tốt.


Tần Noãn nhìn về phía cửa phòng của Cố Tần, lắc đầu: “Haizz, chị thấy thằng bé giống hệt ba nó, nếu sau này không gặp được cô gái nào chủ động, chị sợ nó sẽ không lấy được vợ mất.


“Nghe chị nói như thể chị là người cứu vớt học trưởng Ngôn Thanh ý.


“Vốn dĩ là vậy mà, nếu như không có chị, có lẽ bây giờ anh ấy vẫn chưa kết hôn đâu.

” Tần Noãn dùng dĩa, chọc lấy miếng táo bỏ vào miệng.

“Hai người nói gì thế?” Không biết Cô Ngoãn Thanh đã đứng sau lưng Tần Noãn từ khi nào.

Cô ấy sửng sốt, quay đầu lại, cười ngọt ngào: “Không có gì, em đang nói anh rất tốt!”
Cố Ngôn Thanh đột nhiên nhận được điện thoại, khách hàng muốn gặp anh để bàn bạc công việc.

Lúc Cố Ngôn Thanh và Mục Lăng Thành chuẩn bị đi, Bọt Sóng nhỏ và Cố Tích bắt đầu quấn lấy hai người muốn đi cùng.

Tưởng Nam Khanh và Tần Noãn phải dỗ dành mãi, hai cô bé mới ngoan ngoãn để họ đi, Tần Noãn chỉ vào phòng con trai mình: “Vào xem anh trai con ở trong phòng làm gì đi, thằng bé cứ ở trong phòng mãi chán lắm, bảo anh con ra ngoài hóng gió đi.



Nghe vậy Cố Tích và Bọt Sóng nhỏ nắm tay nhau đi vào phòng Cố Tần.

Cố Tần đang ở trong phòng loay hoay với mô hình máy bay, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay đầu lại, liền thấy hai cô nhóc đi vào.

Cố Tần nhướng mày: “Tiểu Hoa, sao em lại vào đây?”
Trẻ con khóc là muốn người lớn nghe thấy, nhưng lúc này chỉ có ba cô cậu, Bọt Sóng nhỏ cũng không muốn khóc nữa, tức giận nhìn cậu: “Không được gọi em là tiểu Hoa!”
Cố Tần bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, tiếp tục gọi: “Tiểu Hoa, tiểu Hoa, tiểu Hoa…”
Cố Tích cũng hùa theo anh trai: “Tiểu Hoa!”
Bị cả hai anh em họ bắt nạt, Bọt Sóng nhỏ rất đau lòng, nước mắt bắt đầu tràn ra.

Khoảnh khắc cô muốn mở miệng hét lên, Cố Tần vội lấy tay bịt miệng cô lại: “Không được khóc, nếu e khóc, anh sẽ không chơi với em nữa, sau này cũng không cho em đến nhà chơi luôn.


Vì vậy, Bọt Sóng nhỏ chỉ có thể nén nước mắt lại.

Cố Tích nhìn thấy trong cặp sách của anh trai có một hộp kẹo rất đẹp mắt, còn có mấy lá thư, cô nhóc tò mò hỏi Cố Tần: “Anh ơi, đây là cái gì thế?”
“Cái này ấy hả…” Cố Tần nhìn thoáng qua: “Cái này gọi là thư tình.


“Có biết thư tình là gì không?”
Cố Tích lắc đầu, Bọt Sóng nhỏ cũng ngơ ngác nhìn cậu.

Cố Tần nhìn hai cô nhóc, dừng lại một chút rồi nói: “Là một bài văn trữ tình.


“Văn trữ tình là gì ạ?” Bọt Sóng nhỏ khẽ chớp mắt.

Cố Tần không trả lời, cầm lấy hộp kẹo trong tay Cố Tích, hỏi hai cô nhóc: “Có muốn ăn không?”
Hai cô nhóc cùng gật đầu, nước miếng cũng sắp rớt luôn rồi.

“Vậy gọi anh trai đi.



Cố Tích rất nghe lời gọi “anh trai.


Cố Tần đưa cho em gái một viên kẹo, lại nhìn Bọt Sóng nhỏ: “Sao tiểu Hoa không gọi anh, em không muốn ăn à?”
Bọt Sóng nhỏ không vui nói: “Anh gọi em là tiểu Hoa, em không thèm gọi anh là anh trai đâu.


“À.


Anh nhướng mày nhìn Cố Tích: “Nào, Tích Tích gọi anh trai nữa đi.


Cố Tích lại gọi lần nữa.

Cố Tần liền đưa cô nhóc một viên kẹo.

Cố Tích lại gọi, Cố Tần lại đưa.

Chỉ mới mấy phút mà hộp kẹo đã hết một nữa.

Bọt Sóng nhỏ nhíu mày, trông có vẻ rất đau lòng.

Cô nhóc thấy trong túi Cố Tích rất nhiều kẹo, liền kéo tay áo cô bé: “Tích Tích, tớ cũng muốn ăn.


Cố Tích bóc vỏ, cho kẹo vào miệng, sau đó đưa vỏ cho cô nhóc, dáng vẻ hào phóng: “Này!”
Bọt Sóng nhỏ nhìn vỏ kẹo trong tay, ánh mắt tội nghiệp.

Cố Tần cố nhịn cười, chìa hộp kẹo đến trước mặt cô nhóc: “Hay là như vậy đi, em gọi anh là anh trai, sau đó nói em tên tiểu Hoa, rồi anh đưa em cả hộp kẹo được không?”
Thấy cô không trả lời, cậu nói tiếp: “Nếu em không có ý kiến thì anh sẽ cho Tích Tích hết, không cho em cái nào đâu.


Cố Tần nói xong liền chĩa hộp kẹo về phía Cố Tích, Bọt Sóng nhỏ thấy vậy liền cuống lên, vội gọi: “Anh trai! Anh trai!”
Cố Tần nhìn cô: “Còn gì nữa? Lúc nãy anh trai bảo em nói gì ấy nhỉ?”
Bọt Sóng nhỏ suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh trai, anh tên là tiểu Hoa.


Cố Tần: “… Không phải, em mới là tiểu Hoa.



“Anh là tiểu Hoa.


“Vậy em nói ’em tên là tiểu Hoa đi.


Bọt sóng nhỏ dừng lại vài giây: “Anh trai tên là tiểu Hoa.


Dưới cái nhìn soi mói của Cố Tần, Bọt Sóng nhỏ nhìn chằm chằm hộp kẹo kia, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Em tên là tiểu Hoa…”
(EbookTruyen.

Net)
*Trong tiếng Trung, người ta chỉ xưng tôi (我) với bạn (你), ở đây Cố Tần bảo Bọt Sóng nhỏ: “Vậy bạn nói ‘bạn tên là tiểu Hoa’ đi.

” thế thì lúc Bọt Sóng nhỏ lặp lại sẽ là: “Bạn tên là tiểu Hoa.

” Cuối cùng, Cố Tần phải đổi thành: “Tôi tên là tiểu Hoa”, như vậy thì lúc Bọt Sóng nhỏ lặp lại sẽ là: “Tôi tên là tiểu Hoa.


Cố Tần cười, xoa xoa đầu cô: “Hoa Hoa ngoan quá.


Sau đó cậu đưa hộp kẹo cho cô nhóc.

Lấy được kẹo, Bọt Sóng nhỏ không thèm nán lại giây nào, nhanh chân chạy đi, dường như sợ người ta cướp mất.

Trong phòng, Cố Tích không vui bĩu môi: “Anh trai, kẹo của Sở Sở nhiều hơn của em.


Cố Tần: “Hai đứa các em một người một nửa, số lượng bằng nhau, em ấy đâu có nhiều hơn em?”
“Nhưng mà cậu ấy được cả hộp.

” Cố Tích vẫn chưa học đếm, cô bé chỉ biết Bọt Sóng nhỏ cầm cả hộp kẹo đi, hoàn toàn quên mất trong túi của mình cũng có rất nhiều kẹo.

Cố Tần không muốn tranh luận với cô bé: “Đúng vậy, kẹo của Sở Sở nhiều hơn em, bởi vì em ấy xinh hơn em.


Cố Tích: “…”
– HOÀN TOÀN VĂN –


Nhấn Mở Bình Luận