Lọc Truyện

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương

Chương 3414

“Đúng vậy, bởi vì tôi đã nói cho ông ấy biết rằng cậu sẽ không ở Trường Sinh Thiên Cung được lâu nữa”

Chấn Hám Sơn tự tin nói. “Làm sao ông thấy được?”

Lâm Dương ngơ ngác hỏi. “Không phải rõ ràng rồi sao? Tam Tôn Trưởng không cho anh lấy thuốc, nếu không thì tại sao anh lại một thân một mình đến Tử Huyền Thiên chúng tôi để tìm thuốc, vì sao không nhờ cao thủ của Thiên Cung giúp cậu chứ?”

Lâm Dương không nói gì. Chấn Hám Son lại cười, nói: “Cỏ Tam Thành này...

hẳn là thuốc cứu mạng của cậu đúng không!”

“Làm cách nào mà ông đoán được thế?”

“Vì cậu đã để đồ đệ một mình ở đây mạo hiểm! Nếu.

không vì cứu lấy mạng sống của chính mình thì sao cậu lại để mình lâm vào tình thế nguy hiểm được?

Đúng như lúc trước cậu đã nói, Chấn Hám Sơn tôi đây cũng không phải ngu ngốc! Giữa cậu và Vệ Hoàng Công cũng không có tình thây trò sâu sắc gì, cậu ta chỉ là một cái cớ chính đáng để cậu tới đây lấy cỏ Tam Thánh, không hơn!” Chấn Hám Sơn cười nói. Lâm Dương thở dài một hơi: “Ông Hám Sơn thật là có con mắt tỉnh tường, mánh khóe nhỏ này của tôi không thể lừa được ông!”

“Mặc dù tôi đã nhìn thấy mánh khóe của cậu nhưng đã quá muộn rồi! Khi cậu đã làm xong tất cả mọi chuyện thì tôi mới nhận ra, muốn ngăn chặn thì đã quá muộn.

'Than Lâm, mặc dù cậu còn trẻ nhưng sự khôn ngoan của cậu thật đáng kinh ngạc”

Trong mắt Chấn Hám Sơn hiện lên chút kiêng ky.

Người này còn trẻ như vậy, nếu không chết yếu thì trong tương lai chắc chắn sẽ là một người khiến nghe tên đều phải sợ hãi! “Ông quá khen! Được rồi, giờ không còn sớm nữa, tôi nên về rồi. Ông Hám Sơn! Tạm biệt!” Lâm Dương chấp tay nói.

“Lâm Dương, tôi chờ cậu trở lại!” Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Nếu có gì khó khăn cần Tử Huyền Thiên giúp đỡ, cứ liên hệ với tôi, đây là số riêng của tôi!”

Nói xong, ông ta đưa ra môt tờ qiấy.

Lâm Dương do dự, cuối cùng vẫn là đưa tay cầm lấy.

“Xin tạm biệt!”

“Gặp lại sau Lâm Dương không quay đầu lại, dẫn theo Thu Phương rời đi.

Chấn Hám Sơn đứng ở cửa hang động, từ xa nhìn theo. Khi Lâm Dương rời khỏi mảnh đất hoang vu này và bắt taxi lên đường, Thu Phương mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Lâm, tất cả những chuyện này.... quá điên cuồng, tôi cảm giác như đang mơ!” Thu Phương nhẹ vỗ ngực nói, trong lòng còn sợ hãi.

“Tiếp đến còn điên cuồng hơn nữa” Lâm Dương khàn khàn nói.

“Cái gì?” Thu Phương giật mình sợ hãi.

Lâm Dương không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận