Lọc Truyện

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính (Bản Chuẩn - Mới)

Chương 941: Chúng ta làm một cuộc giao dịch

Lâm Chính không nói gì, chỉ đứng lên. 

Cùng lúc đó, tất cả các đệ tử xung quanh đều xúm lại. 

Bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Chính, ai nấy vẻ mặt lạnh lùng, mắt sáng như đuốc, dáng vẻ sẽ lao tới tấn công bất cứ lúc nào. 

Lưu Quy cũng lạnh lùng nhìn anh. 

Tuy đây là thần y Lâm nổi tiếng như cồn, nhưng là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, hơn nữa còn đang ở Kỳ Lân Môn, ông ta cảm thấy mình không có lý do gì phải sợ Lâm Chính cả. 

Xung quanh giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. 

Nhưng đúng lúc này, môn chủ Kỳ Lân Môn bình thản lên tiếng. 

“Tất cả yên lặng, lui xuống hết đi!”. 

Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc. 

“Môn chủ”, Lưu Quy vội vàng nhìn về phía môn chủ Kỳ Lân Môn. 

“Phó môn chủ Lưu, thần y Lâm từ xa đến đây, là khách quý của Kỳ Lân Môn chúng ta, sao chúng ta có thể đối xử với khách lỗ mãng như vậy chứ? Như vậy chẳng phải là Kỳ Lân Môn bất lịch sự sao? Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì chẳng phải người ta sẽ chỉ trích sao?”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói. 

“Nhưng… môn chủ, thằng nhãi này quá ngông cuồng! Nếu chúng ta không cho cậu ta bài học, thì cậu ta lại tưởng Kỳ Lân Môn chúng ta dễ bắt nạt”, Lưu Quy tức giận nói. 

“Haizz, phó môn chủ Lưu, ông là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, sao có thể nhỏ nhen như vậy chứ? Huống hồ thần y Lâm chỉ là quan tâm đến bạn bè, điều này không có gì sai cả”, môn chủ Kỳ Lân Môn lắc đầu nói. 

“Việc này…”, Lưu Quy á khẩu. 

 “Thần y Lâm, nếu chuyện này đã có tranh luận thì tôi nghĩ cứ tạm thời gác lại đi. Tôi sẽ phái người điều tra rõ ràng, không để bất cứ ai bị oan, cũng sẽ không tha cho bất cứ ai có tội. Như vậy cậu đã hài lòng rồi chứ?”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói. 

“Môn chủ quả nhiên công bằng”, Lâm Chính gật đầu. 

“Được rồi, chuyện này để bàn sau đi. Thần y Lâm, cậu và Vô Cực lặn lội đường xa, chắc là cũng mệt rồi. Tiến Hỉ, đưa thần y Lâm và Vô Cực đi nghỉ ngơi đi!”. 

“Vâng môn chủ, thần y Lâm, Lệ sư huynh, mời đi bên này”. 

Đệ tử tên là Tiến Hỉ nói. 

Lâm Chính gật đầu, đi theo anh ta. 

Lệ Vô Cực tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không dám ở lại thêm, vội vàng đi theo. 

Lâm Chính nhanh chóng được đưa đến một căn phòng dành cho khách thoạt nhìn rất cao cấp. 

Đồ đạc ở phòng này vẫn mang đậm phong cách cổ xưa, khiến anh có cảm giác như xuyên không về thời cổ đại. 

Lâm Chính tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh, rồi định nghỉ ngơi một lát. 

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. 

“Ai vậy?”, Lâm Chính kêu lên, rồi chạy ra mở cửa. 

Lệ Vô Cực đang đứng bên ngoài. 

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính tò mò nhìn hắn. 

“Tôi muốn biết tại sao anh lại muốn giúp tôi?”, Lệ Vô Cực hỏi. 

“Tôi không phải giúp anh, mà là giúp bản thân tôi”. 

“Giúp bản thân anh? Ý anh là sao?”. 

“Vào trong nói đi”. 

Lâm Chính bình thản đáp. 

Lệ Vô Cực chần chừ một lát, rồi bước vào phòng. 

Lâm Chính đóng cửa lại, rót một chén trà, bình tĩnh nói: “Ngày mai tôi sẽ giao dịch với Kỳ Lân Môn, nhưng hiện giờ tôi không rõ thái độ của Kỳ Lân Môn thế nào, nên tôi nhờ vào anh để thăm dò bọn họ mà thôi, hiểu chưa?”. 

“Thái độ? Chẳng phải môn chủ đã đồng ý với anh, ngày mai cho anh câu trả lời sao? Ngày mai anh chỉ cần giao dịch với bọn họ là được, nếu bọn họ đưa ra yêu cầu quá đáng, thì anh cứ từ chối… Lẽ nào thần y Lâm lo Kỳ Lân Môn đưa ra yêu cầu quá đáng, anh không thể chấp nhận, xong bọn họ ép anh phải chấp nhận sao?”, Lệ Vô Cực nhíu mày hỏi. 

“Không phải, trên thực tế nếu Kỳ Lân Môn đòi thêm thuốc tăng thọ thì tôi vẫn sẽ cho, dù sao loại thuốc này tôi muốn bao nhiêu là có thể luyện chế bấy nhiêu. Mục đích của tôi là lấy được Thiên Huyền Thảo để cứu người, thuốc tăng thọ sao có thể đáng giá bằng một mạng người chứ?”. 

“Vậy thần y Lâm lo lắng điều gì? Tại sao còn muốn xem thái độ của Kỳ Lân Môn?”, Lệ Vô Cực càng cảm thấy khó hiểu hơn. 

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, nhìn hắn nói: “Anh nghĩ dùng Thiên Huyền Thảo đổi lấy mấy chục viên thuốc tăng thọ tốt hơn hay là lấy Thiên Huyền Thảo đổi lấy phương thuốc tăng thọ tốt hơn?”. 

Lệ Vô Cực nghe thấy thế liền nín thở. 

“Phương… phương thuốc? Anh Lâm, ý anh là… mấy người môn chủ muốn phương thuốc?”. 

“Nếu chỉ là một con số thì thực ra không cần bàn bạc, kết quả đã có ngay lúc ở đại sảnh rồi. Mỗi trưởng lão một viên là đủ chứ gì? Nếu không đủ thì xin thêm, cũng không vấn đề gì. Hơn nữa chỉ có mỗi bọn họ bàn bạc thì có ích gì? Phải có cả tôi, tôi đồng ý với yêu cầu của bọn họ mới được chứ. Môn chủ Kỳ Lân Môn không chút suy nghĩ đã muốn giữ tôi ở lại một đêm, nhưng không định bàn bạc với tôi, có lẽ trong này có điều kỳ lạ”, Lâm Chính nói. 

“Anh Lâm, tôi cảm thấy anh lo nghĩ quá thôi, giữ anh ở lại một đêm không có gì sai cả, anh đừng nghĩ nhiều”, Lệ Vô Cực lắc đầu đáp. 

“Tôi biết, chỉ dựa vào điều này thì quả thực không đủ cho thấy điều gì, nhưng anh có phát hiện ra không? Phó môn chủ Lưu vốn dĩ muốn định tội anh, nhưng vì tôi ra mặt mà môn chủ Kỳ Lân Môn lại thay đổi thái độ 180 độ, tạm hoãn chuyện này, điều này còn chưa đủ cho thấy vấn đề sao?”, Lâm Chính bình thản nói. 

“Điều này… điều này có thể cho thấy cái gì chứ?”. 

“Anh phải biết rằng, bọn họ không miễn tội cho anh, lại càng không thả sư phụ anh, bọn họ chỉ tạm hoãn thôi”, Lâm Chính nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Mục đích của bọn họ là làm xong giao dịch với tôi sẽ xử lý anh, anh vẫn chưa hiểu sao?”. 

Lệ Vô Cực nghe thấy thế, cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân. 

“Đúng vậy… vừa rồi môn chủ quả thực không đưa ra câu trả lời rõ ràng về chuyện này, hơn nữa ông ta cũng không thể phán Vô Hằng sư huynh có tội được. Dù sao tôi chỉ là một phế nhân, tông môn không thể từ bỏ Vô Hằng sư huynh để chọn tôi được…”, Lệ Vô Cực thì thào, sắc mặt trắng bệch. 

“Nếu tôi đoán không nhầm, có khả năng đêm nay Kỳ Lân Môn sẽ ra tay”, thần y Lâm mỉm cười nói. 

“Ra tay cái gì?”, Lệ Vô Cực sửng sốt hỏi. 

“Tôi nghĩ… đêm nay Kỳ Lân Môn sẽ bắt tôi lại”. 

“Bọn họ điên rồi sao? Bọn họ không muốn lấy thuốc tăng thọ nữa à?”. 

“Nhưng so với thuốc tăng thọ, chẳng phải phương thuốc có sức hấp dẫn hơn sao?”. 

“Nhưng dùng cách lỗ mãng như vậy mà có thể lấy được phương thuốc sao?”. 

“Với tình hình hiện giờ thì cách này là phù hợp nhất, bởi vì bọn họ không nghĩ rằng chỉ dựa vào một cây Thiên Huyền Thảo là có thể đổi được phương thuốc trong tay tôi. Thiên Huyền Thảo tuy quý hiếm, nhưng giá trị cũng không cao. Nếu Thiên Huyền Thảo không đổi được phương thuốc thì không cần phải giao dịch nữa. Cướp mới là cách phù hợp nhất”, Lâm Chính lắc đầu. 

Lệ Vô Cực đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. 

“Nếu đã vậy thì tại sao vừa rồi bọn họ không ra tay luôn trên đại điện?”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận