Lọc Truyện

Người Yêu Cũ Là Tổng Tài Lạnh Lùng - Hàn Diệc Thần

"Anh à...Chị dâu nằm trong này..."

Hàn Diệc Thần???

"Cái gì cơ???"

Hàn Diệc Thần xoay người bước nhanh đến thang máy.

"Phòng nào?!"

"502..."

~5 phút sau~

Trước cửa phòng 502.

Hàn Lập Băng đứng run cầm cầm.

"Thôi toang rồi...Đợt này, có khi, tiền tiêu vặt không cánh mà bay đi luôn...huhu..."

Hàn Diệc Thần chạy nhanh đến, anh thở dốc.

"Cô ấy đâu..."

"B...Bên trong..."

Anh gấp gáp bước vào trong.

Khung cảnh rất ma mị, Hạ Thương Vân nằm yển giường trông rất mệt mỏi, chiếc khăn che mắt còn chưa được tháo xuống.

Anh đến bên cô, nhẹ nhàng lay lay cô.

"Tiểu Vân..."

Hàn Diệc Thần nhẹ nâng người cô lên dựa vào cánh tay của mình.

"Tiểu Vân...Em nghe anh nói gì không?!".

Hạ Thương Vân đang trong cơn mơ màng, cơ thể cô khó chịu vô cùng.

Do hoảng sợ nên cô cố đẩy anh ra, giọng nói run sợ.

"Tránh xa tôi ra..."

Hàn Diệc Thần thấy cô đang hoản liền ôm chặt cô vào lòng mà trấn an cô, ghé sát tai cô thủ thỉ.

"Ngoan...Bảo bối...Anh ở đây rồi...Đừng sợ..."

Nhận ra giọng nói quen thuộc, 2 mắt cô từ từ mở ra, nước mắt nhẹ rơi xuống, từng tiếng nấc nhỏ vang lên.

Cô bấu chặt vào áo anh.

"Hức...Hức...Sao bây giờ anh mới chịu tới..."

Anh ôm cô chặt hơn, mặt sát khí đùng đùng.

Hàn Diệc Thần nhẹ thở dài.

"Ngoan...Đừng khóc...Giờ chúng ta về nhà..."

"Hức...Hức...Ưm..."

Anh cởi áo ra khoác lên người cô rồi nhẹ nhàng bế cô đi ra.

Hàn Lập Băng đứng ở ngoài cứ đi qua đi lại.

Hàn Diệc Thần bước ra, trừng mắt nhìn Hàn Lập

"Thấy những gì rồi..."

Hàn Lập Băng đổ mồ hôi hột nuốt nước bọt, anh biện hộ gấp gáp.

"Ch...Chưa...Chưa...Em chưa thấy gì hết...Em vào thấy chị dâu nằm đấy là gọi cho anh liền mà..."

Hàn Diệc Thần thở dài.

"Xử lý vụ này đi..."

"Hả...À...Vâng..."

~Trong xe~

Hiện tại, thuốc đã ngấm sâu vào cơ thể cô.

Hạ Thương Vân nuốt nước bọt, người cô nóng ran lên.

"Ực...Ực...Nóng...Nóng quá..."

"Bật điều hoà lên..."

"Hết cỡ rồi anh à"

Hàn Diệc Thần chau mày nhìn cô.

"Anh Hai...Có nên đưa chị dâu đến bệnh viện không?!"

"Không..."

~Tại nhà riêng của Hàn Diệc Thần~

Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường.

Hạ Thương Vân khó chịu trong cơ thể, cô thở dốc mạnh hơn.

"N...Nóng...Ưm..."

Anh đứng lên, chuẩn bị đi thì bị cô kéo lại.

"Đừng đi...Ưm..."

"Bé con ngoan...Một chút sẽ hết nóng..."

Anh vuốt tóc cô.

"Đợi anh tắm xong...Nhanh thôi..."

Vừa dứt lời, anh bước nhanh phòng tắm.

"Nóng quá…..Thực sự nóng quá nóng...Khát nước..."

Thanh âm của cô giống như muốn khóc.

Trong thân thể cô giống như có hàng nghìn con kiến bò qua, vừa ngứa vừa đau.

Anh đứng ở cạnh giường nhìn bộ dạng khổ sở của cô.

Thời gian trôi qua, hơi thở của anh càng ngày càng nặng.

Lúc thấy cô trong khách sạn, trong anh đã rạo rực rồi nhưng cố kìm lại thôi.

Màn đêm dường như càng lúc càng thẫm.

Đồ đạc trong phòng ngủ được ánh trăng chiếu vào khiến người ta có cảm giác mơ màng.

Anh khoá cửa phòng lại.

Đối mặt với cô lúc này, ánh mắt thâm thuý dường như tăng thêm vài phần u ám, giống như một con hắc báo trong bóng đêm, đang chuẩn bị thôn tính con mồi.

Anh từ từ bò lên giường, cúi người xuống hôn lên đôi môi của cô và bắt đầu ngấu nghiến.

Cảm nhận được hơi thở của anh, cô vô thức đáp lại, tham lam muốn càng nhiều hơn.

Cô vòng tay lên ôm lấy cổ anh.

Anh nâng gáy cô lên, đôi môi ấm nóng điên cuồng cắn mút.

Thậm chí, bàn tay của anh để ở thắt lưng của cô cũng bắt đầu di chuyển lên

~Ưhm~

Cô đắm chìm trong mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh.

Cô có thể cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp đang nhen nhóm từng ngọn lửa trên thân thể mình.

Cô chỉ cảm thấy hơi thở đàn ông cùng với mùi hương thoang thoảng kia đang hoà làm một khiến cho cô có một cảm giác điên cuồng.

Giống như bị đè nén lâu ngày, thẳm sâu trong đáy lòng cảm thấy thực sự muốn được phóng thích.

Tác giả: Mới nhịn có 1 ngày thui moà.

Tiếng rên rỉ khe khẽ của cô khiến anh như được kích thích, càng muốn chiếm lấy cô nhiều hơn.

Nụ hôn của anh mang theo nhu tình nồng đậm cùng bá đạo thẳng xuống phía dưới, rơi xuống phần cổ mềm mại của cô, bàn tay thành thục đem từng chướng ngại trên người cô trút bỏ.

Nhiệt độ trong phòng ngủ dường như càng lúc càng tăng.

"Hạ Thương Vân...Anh yêu em..."

Tiếng nói của anh đã trở nên thô cát khàn khàn, giống như đang đè nén cảm giác mãnh liệt muốn bộc phát dục vọng điên cuồng.

Cô dường như có thể nghe được câu nói của anh, ánh mắt mơ hồ nhìn anh, đáy mắt lấp lánh chìm ngập trong men tình.

Anh dứt lời, hoàn toàn áp người xuống, bàn tay to của anh dường như mang theo sức mạnh muốn huỷ diệt cô một cách triệt để, ngay cả đầu, anh cũng đang cúi xuống dưới.

~Ưm...A...~

Sự đau đớn cùng sự kích thích cực hạn này khiến cô không thể chịu nổi.

Đầu cô ngửa ra sau, cơ thể co rúm như một con tôm, mái tóc theo đó vẽ nên một đường vòng cung trong không trung, không kìm được mà phát ra tiếng hét chói tai.

Cơ thể giống như bị xé rách, nước mắt tuôn ra.

Cô thút thít, cánh tay đùn đẩy ngực trần của anh.

~Đau quá! Đau quá~

Mặc dù đang ở lúc điên cuồng nhất, anh vẫn có ý giảm nhẹ sức lực để cô tiếp nhận mình.

Nhưng anh không gặp được sự cản trở mà mình nghĩ.

Sắc mặt tức khắc trở nên dữ tợn như ma quỷ, đáy mắt đen thẳm nóng rực đến dọa người.

Anh cứng người ở tại chỗ.

Được một lúc sau, cô không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Thân thể lại nổi lên phản ứng nguyên thủy nhất, vô thức cong người cựa quậy.

Anh giữ chặt lấy thân thể của cô.

Anh lại nhấn người xuống, hơi thở lạnh băng phả lên da thịt của cô khiến cô cảm thấy mát hơn, thoải mái hơn.

Nhấn Mở Bình Luận